Chương 39: Ký ức của Sơ Nhất

[6 장을 준다]

__________

Ký ức Sơ Nhất có chút hỗn độn, như một tờ giấy bị cắt vá.

Cậu luôn ngây thơ vô tri, cho dù đối mặt với người mẹ lạnh nhạt, vẫn luôn giữu ý cười ôn nu như cũ.

Sau khi sinh, lâu dài để lại làm nguyên chủ Giang Đường mắc phải chứng bất mãn sau sinh, đặc biệt xuất huyết nhiều làm trạng thái thân thể cô trở nên tồi tệ nhất, đối với đứa nhỏ này, cô tự nhiên không có chút yêu thích nào.

Sơ Nhất được bảo mẫu nuôi nấng lớn lên, nguyên chủ rất ít yêu thương cậu, ôm cậu, cô đối cậu chỉ lưu lại có sự sợ hãi.

Càng tồi tệ hơn, Lâm Tùy Châu một lần say rượu lại lần nữa làm cô mang thai.

Đối với đứa con thứ hai, nguyên chủ vẫn là không thích, nhưng so với đứa đầu tiên, cô lại cũng không chán ghét cậu lắm, tận tâm hết lòng cho cậu bú sữa mẹ, nhưng mà tiếng trẻ khóc nỉ non làm cảm xúc nguyên chủ cận kề sụp đổ, khi gặp đứa con cả, cô nhiều lần mất khống chế, vì thế...... Nguyên chủ đem Sơ Nhất nhỏ tuổi nhốt vào tủ quần áo, chỉ khi không nhìn thấy cậu, nội tâm mới cô mới có thể yên ổn một chút.

Có lẽ, nguyên chủ mềm yếu chỉ dám làm nhục Sơ Nhất hiểu chuyện.

Sơ Nhất nhỏ tuổi luôn nghĩ không ra, mẹ vì sao lại đối xử với cậu như vậy.

Nhưng cậu quá nhỏ, không hiểu được ghét hận, chỉ hâm mộ khi cô bế Lương Thâm, qua khe hở nhỏ hẹp, cậu như tiếp xúc với một thế giới khác, tủ quần áo khóa lại cơ thể cậu, lại vây khốn linh hồn chưa thành thục của cậu.

Thẳng đến khi ba tuổi, em gái sinh ra, Lương Thâm càng thêm nghịch ngợm.

Đối tượng để nguyên chủ phát tiết chỉ có Sơ Nhất, dưới con mắt của cô, Sơ Nhất ác ma thiếu chút nữa đã hại chết cô, rốt cuộc, nguyên chủ đưa Sơ Nhất tới công viên trò chơi.

Bạn đem đèn neon lập lòe, Sơ Nhất bước lên đu quay, khi nhìn xuống dưới, một mảng đen nhánh.

Cậu bị vứt bỏ.

Sợ hãi, bất an, giãy giụa, hết thảy đều dồn dập, làm cậu khóc cũng không thể khóc, kêu không thể kêu, chỉ còn lại bóng tối và khói mù chào đón.

Nếu cậu cũng có một người anh trai thì tốt......

Sơ Nhất nhỏ tuổi nghĩ như vậy.

Sau khi được mang về nhà, Sơ Nhất ngậm miệng không nói chuyện mẹ đã vứt bỏ cậu, cậu chỉ nói mình đi lạc, như không có chuyện gì xảy ra lại tiếp tục đi học và đi học, cậu càng thêm trầm mặc ít nói.

Xuyên qua mặt gương ký ức của Sơ Nhất, Giang Đường nhìn thấy cậu trong vô số đêm tối lầm bầm nói chuyện.

Ban ngày cậu là Lâm Sơ Nhất hiểu chuyện nghe lời, tới buổi tối...... Nháy mắt trở thành tính tình nóng nảy ích kỷ, không lương thiện - Lâm Vô.

Lâm Vô đem những ký ức thống khổ Sơ Nhất sở hữu phân tách ra, bao gồm việc cậu bị vứt bỏ, bị chịu bạo lực. Tuy rằng Sơ Nhất đã quên, nhưng Lâm Vô nhớ rõ, hắn oán hận, oán hận em trai em gái, oán hận ba mẹ, oán hận cái gia đình này. Vì thế một khi tìm được cơ hội, Lâm Vô liền chiếm đoạt quyền khống chế thân thể, điên cuồng xúi giục hai đứa em nhỏ tuổi.

"Mama khả năng không yêu chúng ta, nếu không vì sao mẹ sẽ không muốn ôm chúng ta?"

"Lương Thâm, anh hôm nay nghe được mama nói sẽ vứt bỏ em."

"Nghe nói đứa trẻ quá ngoan ngoãn, mama ngược lại sẽ không quan tâm, không bằng các em làm trò đùa dai? Mama khẳng định sẽ chú ý tới các em."

"Thâm Thâm, mama lại nói những lời này đó......"

"......"

".................."

Nhưng tất cả, Sơ Nhất hoàn toàn không biết.

Lâm Vô cũng sẽ không cho cậu biết những việc này.

Giống như Sơ Nhất mong muốn, cậu được người anh trai "Lâm Vô" này bảo bệ thật tốt.

Giang Đường từ trong trí nhớ bừng tỉnh.

Đã là hoàng hôn, chân trời nhô lên một mảng vàng khô, đem đại địa dưới chân nhuộm thành một màu vàng kim sắc.

Cô sờ trán, một trán mồ hôi lạnh, bỗng nhiên cảm giác có người nhìn mình, quay đầu nhìn lại, đối diện với tròng mắt trong trẻo sâu thẳm của Sơ Nhất.

"Mama, mẹ ngủ rồi."

"Mẹ không cẩn thận ngủ mất......" Giang Đường yết hầu khô lại, trái tim cô kinh hoàng, nửa ngày mới bình tĩnh lại.

"Mẹ gặp ác mộng sao?" Sơ Nhất mò mò trong cặp sách, cuối cùng lấy ra một chiếc khăn tay vuông nhỏ, cậu đưa qua, cẩn thận ôn nhu lau mồ hôi trên trán cô.

"Sơ Nhất." Giang Đường nắm cổ tay của cậu, hai tròng mắt bình tĩnh nhìn cậu.

"Mama?"

"Thật xin lỗi......"

Sơ Nhất ngẩn ra, cười: "Không sao cả."

Cậu không rõ lắm mama xin lỗi gì, nhưng mặc kệ chuyện gì xảy ra, cậu đều sẽ không trách tội mẹ, rốt cuộc mẹ cũng thật vất vả mới có thể sinh ra cậu, thiếu một chút liền sẽ chết. Tuy rằng mama rất lãnh đạm, không quá để tâm đến cậu, nhưng sinh ra là anh cả, không thể tính toán chi li.

"Buổi tối con muốn ăn gì, kem ly gì đó đều có thể a."

Sơ Nhất nhấp nhấp môi, thần sắc do dự bất an: "Mama, mẹ sẽ ly hôn với baba sao?"

Giang Đường nội tâm rối loạn, lại nghĩ tới lời bác sĩ dặn dò, hắn nói Sơ Nhất có chút uất ức, nội tâm nôn nóng bất an, thân là người lớn, nên tận lực thỏa mãn nhu cầu của cậu, làm cậu cảm nhận được ý muốn bảo hộ, chỉ khi nội tâm an bình, mới có thể giảm bớt sự xuất hiện của nhân cách thứ hai.

"Nếu mẹ nói Ừ thì sao?"

Cậu cũng không lộ ra nhiều cảm xúc, cẳng chân nhẹ nhàng đong đưa: "Ba ba không tốt."

Giang Đường cảm thấy thú vị, cười: "Nói thế nào?"

"Baba vì công tác thường không về nhà, làm mama cảm thấy cô độc. Ba cũng không nói quá nhiều, có đôi khi tính tình không tốt, con có thể cảm nhận được mẹ không vui. Nếu mama thật sự không vui, vậy bỏ baba đi."

Cậu nhìn về phía cô: "Con không muốn làm mẹ buồn."

"......"

"Nếu có thể, con muốn đem toàn bộ loài hoa đẹp nhất trên thế giới tặng cho mẹ."

"......"

Giang Đường không phải loại dễ khóc tới mềm người, nhưng hiện tại nhìn Sơ Nhất, lại không khỏi nhớ tới những gì cậu đã trải qua, chóp mũi đau xót, suýt nữa rơi lệ.

Cô duỗi tay đem Sơ Nhất ôm vào trong ngực, một chút lại một chút vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cậu: "Nếu mẹ và baba tách ra, con muốn đi cùng mẹ không?"

Dù sao đời này cô nghĩ cũng sẽ không yêu nữa, cũng sẽ không sinh thêm con, ngẫm lại sống cùng Sơ Nhất cũng khá tốt. Nếu thật sự không thể trở lại thế giới cũ, có Sơ Nhất, cũng không tới nỗi chết không có người lo.

"Nếu mẹ cần con, con sẽ đi cùng mẹ, nhưng nếu mẹ chê con là một sự trói buộc, con sẽ ở lại với ba."

"Mẹ sẽ không ghét bỏ con, đương nhiên, mẹ cũng sẽ không ghét bỏ A Vô."

Câu cuối cùng kia làm Sơ Nhất có một chút ngạc nhiên.

Sau một lúc lâu, Sơ Nhất tươi cười thẹn thùng: "A Vô biết sẽ thực vui vẻ."

Từ trên đu quay xuống, Giang Đường chân đều mềm, cho dù hai chân đã ổn định vững chắc đứng trên mặt đất, cô vẫn có một loại cảm giác phiêu phiêu như trên mây.

Trên đường về nhà, Giang Đường suy nghĩ rất nhiều.

Đầu tiên là tình hình của Sơ Nhất có chút đặc thù, cho dù là vì thân thể cậu và hai đứa trẻ khỏe mạnh kia, cũng không thể để cậu ở lại Lâm gia, cho nên Giang Đường quyết định mang Sơ Nhất dọn ra ngoài ở.

Tiếp theo, cô không phải là sâu mọt cứ dựa vào nam chủ, nếu thành công rời Lâm gia, cô không thể tiếp tục làm một cây tầm gửi, cô phải có công việc của chính mình, nhưng có Sơ Nhất, tạm thời không thể làm lại nghề cũ. Diễn viên tự do khoảng chừng ba tháng không trở về nhà là chuyện thường thấy, cô làm sao có thể để trẻ con ở nhà một mình......

Giang Đường cắn môi dưới trầm tư, có thể làm việc ở nhà mà còn có tiền nhanh chỉ có bán hàng online và làm tác giả viết truyện.

......

_____

[Chapter edited by Haullyn]

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙