저를 지원해 주셔서 감사합니다 🙆
♂️.
__________
Một lát sau, hộ sĩ từ bên trong đi ra: "Người tiếp theo, Lâm Sơ Nhất."
"Mama?"
"Không sao, đi vào thôi."
Sơ Nhất nhìn sâu cô một chút, từ từ theo hộ sĩ đi vào.
Thời gian chờ đợi cũng khá lâu, cũng không biết qua bao lâu, Sơ Nhất cầm một cây kẹo đi ra, cảm xúc cậu như thường, nhìn không ra biểu cảm.
"Người nhà mời vào."
Giang Đường thở sâu, đẩy cửa vào.
Trong văn phòng lớn, bác sĩ tâm lý ngồi ở giữa cúi đầu lật xem hồ sơ, gặp người tiến vào, hắn không khỏi ngẩng đầu đánh giá, dung mạo Giang Đường cực kỳ diễm lệ, từ khí chất bên ngoài toát ra, hoàn toàn không giống như một người mẹ.
"Cô là mẹ của Lâm Sơ Nhất?"
"Đúng vậy."
"Mời ngồi."
Giang Đường kéo ghế ngồi xuống: "Con trai tôi thế nào?"
"Bây giờ tôi muốn hỏi cô một vài vấn đề trước."
"Mời nói."
"Cậu bé có từng gặp bạo lực thân thể hay tra tấn tâm lý không?"
Giang Đường lắc đầu: "Không có, chồng tôi tuy rằng bận, nhưng đối cậu bé rất tốt, cũng sẽ không ngược đãi nó."
"Trường học thì sao?"
"Trường học....Tôi cũng không rõ lắm."
Hắn gật đầu, biểu tình như suy tư, cuối cùng vài nét bút rơi xuống trên bệnh án: "Theo tôi chuẩn đoán bệnh, con trai cô bị chứng phân liệt. Nói cách khác là đa nhân cách."
Giang Đường không khỏi nhích về phía sau, tuy rằng sớm biết kết quả này, khi nói cũng dễ nghe, nhưng vẫn là có chút không thể tin.
"Chúng tôi đã tiếp xúc với một vài bệnh nhi, bọn trẻ đa số gặp phải bạo lực gia đình hoặc các thương tổn khác, vì tự bảo hộ mình, người bệnh sẽ đem tất cả thành ký ức thống khổ, ý thức hoạt động, toàn bộ tinh thần đều phân tách, để bảo hộ chính mình. Nhưng với trường hợp này, tình huống của Sơ Nhất có chút nghiêm trọng."
Cô nắm chặt túi xách, rũ mắt không nói.
"Nhân cách cậu bé phân liệt với cảm xúc mãnh liệt cùng hành vi cực đoan, cứ như vậy mà tiếp tục, Sơ Nhất khả năng sẽ phải chịu những ảnh hưởng nghiêm trọng......"
Cuối cùng, Giang Đường hoảng hốt chỉ nghe được một câu: "Xin hãy nhanh chóng tiếp nhận trị liệu."
Khi cô đi ra, Sơ Nhất đang xem bể cá vàng ngoài đại sảnh.
Mặt nước khúc xạ ánh sáng nhạt, mặt nước nhẹ nhàng phản chiểu ảnh ngược của cậu.
Cậu cười, sạch sẽ ấm áp.
Giang Đường không khỏi có chút khổ sở, cô nhắm mắt, cố nén chua xót nơi đáy mắt, đi nhanh tới nắm lấy bàn tau nhỏ mềm mại của cậu: "Sơ Nhất, chúng ta đi công viên trò chơi đi?"
"Nhưng mà lần trước đã đi rồi a."
"Lần này chỉ có hai người chúng ta."
Sơ Nhất chớp mắt, như tự hỏi, cuối cùng gật đầu.
*
Trong xe.
Giang Đường ôm Sơ Nhất ôn nhu: "Con có thể nói với mẹ một chút về A Vô được không?"
"A......" Sơ Nhất ngẩng đầu, "Nhưng A Vô không muốn người khác biết đến anh ấy."
"Mẹ là mẹ con, cho nên không sao hết."
"Vâng ạ." Sơ Nhất cắn môi dưới, "A Vô tên là Lâm Vô, Vô là không có gì, anh ấy nói chính mình có thể có, có thể không. A Vô năm nay mười lăm tuổi, anh ấy không thích những nơi quá ồn ào, thích trò đùa dai. Con không thích anh ấy như vậy, nhưng mỗi lần nói, A Vô đều rất tức giận."
Nói xong, Sơ Nhất cẩn thận đánh giá sắc mặt Giang Đường: "Mama, A Vô không phải cố ý làm tổn thương mẹ."
"Mẹ biết......"
Sơ Nhất nằm trong lòng ngực cô, đứt quãng nói đủ loại về A Vô.
Đây hoàn toàn cùng cậu tồn tại trong một thân thể, hắn có sinh hoạt hoàn chỉnh, có ký ức, có yêu thích, có vui buồn, thậm chí thích ăn mận chua, ghét cị ngọt lịm của kem cùng Macaron.
Giang Đường nghe âm thanh non nớt của cậu, càng cảm thấy không thể tin.
Sơ Nhất nhỏ như vậy, tâm lý còn chưa hoàn thiện, nhưng mà......
Đột nhiên lời nói của bác sĩ vang lại bên tai, có lẽ là cô không biết, có người đã tiến hành những hành vi bạo lực với cậu bé.
"Phu nhân, đã tới công viên."
Suy nghĩ Giang Đường một lần nữa bị kéo lại.
"Sơ Nhất muốn chơi gì?"
"Chân mẹ bị thương, không được đi quá xa."
"Không sao hết, mẹ sẽ nhìn con chơi."
"Vậy......" Cậu cong khóe mắt lên, "Chúng ta đi ngồi đu quay."
Giang Đường nói: "Lần trước con nói không thích đu quay mà."
"A Vô không thích đu quay, nhưng là anh ấy không nói là vì cái gì."
Giang Đường không hỏi lại, sau khi mua một ít đồ ăn vặt và đồ uống, đỡ Sơ Nhất lên vòng quay.
Chơi một hồi, có lẽ là mệt mỏi, Sơ Nhất mới vừa chơi không bao lâu liền vùi vào lòng ngực cô nặng nề ngủ.
Khuôn mặt trẻ con ngủ tươi mát trong sáng, đầu ngón tay cô thon dài nhẹ nhàng vuốt ve thái dương cậu.
"Tôi muốn xem ký ức của Sơ Nhất."
Tiểu Khả: "????"
Tiểu Khả: "Bạn vừa nói gì? Lặp lại lần nữa đi?"
"Tôi nói tôi muốn xem ký ức của Sơ Nhất."
"Bạn nói đùa sao?"
Giang Đường nói lại: "Cậu nghĩ tôi nói đùa sao?"
"......"
Không giống.
Tiểu Khả thật cảm thấy con mẹ nó, những ký chủ khác xuyên qua, đều cấp cho ký ức của thân thể nguyên chủ, mà bây giờ, ký chủ to gan lớn mật thế nhưng lại muốn xem ký ức của cậu bé này!
Nhưng mà......
Ký chủ Giang Đường này không giống các ký chủ khác, cô có tính tình bạo, còn không đi theo lẽ thường đã an bài trước, nói cách khác...... Cái nữ chính này trừ bỏ dụ dỗ thì bất luận cái gì cũng không có biện pháp a!
Tiểu Khả tận tình khuyên bảo: "Không phải tôi không cho bạn, mà nhìn lén ký ức của người khác là hành vi phạm pháp, không hợp quy củ, bạn thử ngẫm lại đi, tôi hiện tại cho bạn xem ký ức của Sơ Nhất, mai kia bạn lại muốn mười lăm ký ức khác, vậy......"
Giang Đường ghé vào cửa sổ nhỏ nhìn xuống phía dưới: "Không biết từ nơi này nhảy xuống có thể lập tức chết hay không nhỉ."
"......"
"Thật nhàm chán a, thật muốn chết a."
"............"
"Rốt cuộc, dù sao sống cũng chẳng làm gì, vậy chết đi."
"...................................."
"Dừng lại ——!!"
Tiểu Khả lại lần nữa thỏa hiệp.
"Tôi, tôi cho bạn, cho bạn, tất cả đều cho bạn! Đừng uy hϊếp tôi!!"
Nghe tiếng, Giang Đường trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Nói sớm không phải đã xong rồi, quả thực là làm phí lời cô.
"Nhanh lên, đừng chậm chạp."
Tiểu Khả một bên sắp xếp lại ký ức Sơ Nhất, một bên mắng Giang Đường.
Cậu làm phim truyền hình cũng chưa tới 1000 bộ, cũng phải có tới 800 bộ, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa gặp được nữ chính nào giống như Giang Đường vậy, động một chút liền lấy cái chết cưỡng ép, đông một chút là không muốn sống. Ừ thì cũng từng có, nhưng những người đó bản chất vẫn là cầu sống không cầu chết, không giống Giang Đường, bản chất tùy tiện mà sống, không sống được thì chết ngay tại chỗ, dù sao thích làm gì thì làm.
Thật mệt tim.
Biên tập sư cắt nói các thế giới không dễ làm.
Muốn từ chức......
"Lập tức truyền ký ức, trong quá trình nhận, ký chủ khả năng sẽ ngủ say một đến ba giờ."
"Tôi đã chuẩn bị tốt."
"Kể cả ở trên đu quay cũng không sao ư?"
"Không liên quan, tiền không đủ tài xế sẽ trả cho tôi."
Cô nói như vậy, cũng không có gì do dự.
Thực nhanh, Giang Đường cảm giác não bắt đầu nóng lên, chỉ cảm thấy một trận kịch liệt đánh sâu vào đại não, giây tiếp theo, Giang Đường hoàn toàn đặt mình vào những hình ảnh xa lạ.
Linh hồn của cô như bị tù vây ở một mặt gương tên Sơ Nhất, xuyên qua gương, cô lạnh nhạt nhìn hết thảy sự việc phát sinh trước mắt.
Tiếp theo, Giang Đường thấy được chính cô......
Hoặc là, là nguyên chủ Giang Đường.
_____
Spoil: Nếu mẹ và baba tách ra, con muốn đi cùng mẹ không?
Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙