Chương 27: Lâm phu nhân

좋은 오후 🖐.

__________

Nguyên nhân bởi vì bài luận, Lâm Lương Thâm đế cả bữa tối đều không có ăn, tự nhốt mình trong phòng đoán chừng khóc đã nhiều giờ, thậm chí còn gửi tin nhắn cho ba ba, trừ phi mẹ xin lỗi, bằng không cậu sẽ tự nhịn đói chính mình!

Giang Đường lạnh nhạt, đoạt lấy điện thoại Lâm Tùy Châu nhắn qua: Con người bình thường không ăn không uống không sai biệt lắm nửa tháng mới có thể đói chết, trong quá trình này, cơ thể và các khí quan tốc độ suy kiệt thong thả, bởi vì đói khát, thân thể sẽ tiêu hóa mỡ con, thẳng đến khi con không còn chút mỡ, nó sẽ bắt đầu tiêu hóa protein của con. Nhưng, con là một đứa trẻ, muốn nhịn bảy ngày liền chết đói, nghe nói người sau khi chết sẽ biến thành quỷ đói, đến cả rác rưởi cũng ăn sạch.

Sau khi tin nhắn truyền tới, giây tiếp theo, Lương Thâm hai mắt sưng đỏ chạy ra.

Giang Đường nhếch miệng cười, một lần nữa đem điện thoại ném cho Lâm Tùy Châu.

Hắn cúi đầu thoáng nhìn, đuôi lông mày nhảy dựng: "Cô hù dọa con làm gì......"

Bất đắc dĩ thở dài, một lần nữa vào phòng bếp chuẩn bị một phần bữa tối.

Lương Thâm ngồi trên ghế nhỏ, ánh mắt tràn đầy khiển trách, cậu hung hăng trừng mắt nhìn Giang Đường, nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Ba, tôi muốn mẹ kế!"

Lâm Tùy Châu hơi há mồm, không mở miệng, mặt sau truyền đến âm thanh mười phần khí chất: "Ngươi sẽ không sợ mẹ kế đánh gãy chân của ngươi?!"

Giang Đường theo tầm mắt nhìn lại.

Đi vào là một nữ nhân.

Nhìn không ra tuổi, ăn mặc thời thượng, y phục bằng da, đi một đôi bốt dài, tóc ngắn. So với nữ nhân bình thường, ngũ quan bà thâm thúy sâu sắc, đôi mày giống như Lâm Tùy Châu, từ một khuôn mẫu mà ra.

Bà tùy tay đem kính râm ném trên bàn, "Thằng nhãi ranh, ngươi mới vừa nói cái gì?"

Lương Thâm môi run run, run rẩy kêu ra hai chữ: "Bà nội......"

Bà nội?

Giang Đường sửng sốt, lại lần nữa nhìn về phía nữ nhân.

Cô nghĩ tới, người phụ nữ này là mẹ của Lâm Tùy Châu - Lâm Ái Quốc, tên thật Lâm Ái Y, là một người phụ nữ huyền thoại.

Lâm Ái Quốc xuất thân từ quân gia, bởi vì ghét bỏ cái tên nữ tính của mình, vì thế mạnh mẽ lấy cái tên của cha mình Ái Quốc. Bà sớm được coi như nữ binh, bởi vì thành tích tốt, được phân đến bộ phận đặc thù, trở thành một bậc đặc công quốc gia, thời trẻ đã bắt đầu nằm vùng ở Miến Điện, thu được nhiều khởi đầu trọng đại về vụ buôn lậu ma túy. Nhưng một lần làm nhiệm vụ, thân thể Lâm Ái Quốc bị thương nặng, từ sau, bà không bao giờ có thể trở thành một người mẹ, người yêu hiều năm của bà cũng bởi vậy bỏ bà đi.

Lâm Ái Quốc cũng không phải một nữ nhân cuồng ái si, bà thực mau thức tỉnh, hơn nữa thu dưỡng con của chiến hữu, cũng chính là Lâm Tùy Châu.

Về hưu, cuộc sống Lâm Ái Quốc càng thêm nhiều vẻ nhiều màu, bà cùng mấy lão tỷ cùng là tham gia quân ngũ lập một nhóm tự phát thần bí tường vi, chuyên môn đánh tiểu tam, ngược tra nam, lại dọn dẹp chút buôn lậu người. Đối với chuyên môn cá nhân, tự nhiên là có thể duy trì, chính là tổ chức có hậu thuẫn cường đại, lại lập được chiến công, cũng không có gây nguy hại tới xã hội, chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở.

Từ ký ức của thân thể này, quan hệ mẹ chồng nàng dâu nhà cô phi thường lãnh đạm, thậm chí nói...... Bà bà cực kỳ chán ghét nàng, trong tối ngoài sáng đều sẽ ngấm ngầm hại người, châm chọc nàng, mà nguyên chủ mềm yếu tự nhiên không dám phản kháng, yên lặng chịu đựng.

Đảo mắt một hồi, ánh mắt bà bà nhìn lại đây.

"Nhìn lại tiền đồ của cô đi, đến cả con trai cô cũng muốn tìm mẹ kế, vậy thì cô cũng không cần cái vị trí này nữa rồi."

Giang Đường: "......"

À... cô đã rõ bà bà vì sao chán ghét cô.

Bởi vì cường nhân độc lập tự chủ không thích mềm yếu, khinh thường tiểu bạch thỏ.

"Mẹ, người không phải đi nước Pháp sao, nhanh như vậy đã trở lại."

Lâm Tùy Châu thực tốt giúp Giang Đường phân tán sự chú ý của Lâm phu nhân.

Lâm Ái Quốc nhìn về phía Lâm Tùy Châu, ôm hắn, hôn lên trán hắn một cái: "Cháo Gạo Kê của ta, ta nhớ con, con không nhớ ta sao? Ta có quà tặng con."

Nói, từ trong áo lấy ra một con búp bê Tây Dương.

Lâm Tùy Châu rũ mắt, mặt không biểu cảm tiếp nhận: "Cảm ơn mẹ, con thực thích."

Lâm Ái Quốc vẻ mặt vui mừng: "Ta biết con sẽ thích."

Giang Đường: "......"

Giang Đường:?????

Thực thích là nghiêm túc sao????

"Ta đi một ngày cũng mệt mỏi, lên lầu nghỉ ngơi."

"Vâng, mẹ ngủ ngon."

Nhìn theo thân ảnh Lâm phu nhân rời đi, Giang Đường tầm mắt lại lần nữa chuyển đến con búp bê Tây Dương màu hồng phấn trên người.

Lâm Tùy Châu thần sắc bình tĩnh: "Mẹ tôi không quá chú ý tới quà tặng."

"...... A?"

"Bởi vì lúc tôi còn rất nhỏ nói muốn một con búp bê Tây Dương, sau đó mặc kệ bà đi chỗ nào, chỉ cần trở về liền đem tặng tôi một cái." Chốt hạ, "Cô không cần để ý."

"......"

Giang Đường đương nhiên sẽ không để ý.

Làm một quân nhân, bà lại nhân nuôi một đứa bé cũng thật là khó xử.

Có điều......

"Anh rất hiếu thuận."

Lâm Tùy Châu cầm lấy con búp bê nhìn, cười ôn nhu: "Cha ruột mẹ đẻ của tôi bị côn đồ đánh chết, bà liều mạng cứu lây tôi, vì thế bà không bao giờ có thể có một đứa con, tôi tự nhiên không thể làm bà thương tâm khổ sở."

Hắn đột nhiên nhu tình làm Giang Đường không hiểu, hạ giọng, nhìn về phía Lương Thâm đang hì hục ăn bữa tối, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Bám mẹ."

Lâm Tùy Châu thấp thấp cười: "Cái bám mẹ là không có năng lực độc lập tự mình phán đoán hành vi, như một con rối gỗ làm theo thao tác vận động dây của người mẹ. Nhưng mà, tôi có ý nghĩ của chính mình, cho nên không tính là bám mẹ."

Giang Đường: "Rất tích cực."

Lâm Tùy Châu: "Tôi chỉ giải thích cho cô hiểu thôi."

Giang Đường: "Tính toán chi li, nam thẳng."

Lâm Tùy Châu: "Đúng vậy. tôi là nam thẳng, không phải cô rõ nhất sao."

Giang Đường hừ một tiếng: "Thừa nhận đi, anh là một tên nam nhân bám váy mẹ."

Nàng đập bàn đứng dậy, chỉ cho Lâm Tùy Châu một bóng dáng.

Lâm Tùy Châu: "............"

_____

Spoil: Lâm Tùy Châu cởi bỏ dây lưng.....

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙