Chương 26: Bài luận của Lương Thâm

Edit: Haullyn

__________

Giang Đường...... Đột nhiên không biết nói gì.

Cô buông cái muỗng xuống: "Huynh đệ, bằng lương tâm mà nói, Huynh mỗi ngày 4-5 giờ bị đánh thức, không tức giận sao? Huynh làm ơn bình thường lại được không?"

Lâm Tùy Châu hơi hơi hạ cổ, trong ánh mắt là bất mãn nồng đậm.

"Thêm nữa, anh áo mưa cũng không mang, lỡ thêm một đứa nữa thì sao bây giờ?"

Giang Đường tuy rằng không sinh quá nhiều hài tử, nhưng từ ký ức mà thân thể đưa tới, là phi thường đáng sợ, nguyên chủ thật sự muốn làm cái móng tay. Hiện tại thì tốt, xuyên qua đây lập tức nhi nữ song toàn, nhưng thật ra cô lại tỉnh tâm, nhưng nếu như không phải trong lòng có...... Chỉ là ngẫm lại mà toàn thân đã run lên.

"Được, tôi sai rồi."

Giang Đường liếc nhìn hắn một cái: "Ngay từ đầu anh đã sai rồi."

Lâm Tùy Châu không nói nữa, không lên tiếng ăn xong bữa sáng, đứng dậy ra cửa.

Lâm gia có bảy chuyên môn vũ đạo, chẳng qua cái vài cái vô dụng, cô đổi quần áo trước, làm nóng một lát, bắt đầu luyện tập kiến thức cơ bản. Chỉ có kiến thức cơ bản vững chắc, động tác vũ đạo mới có thể vững chắc.

Thân thể này phi thường mềm mại, cho dù nhiều năm không luyện nhảy, vòng eo cùng đôi chân cũng không thấy cứng đờ.

Cô bất tri bất giác ở phòng luyện tập một ngày, thẳng đến khi cửa truyền đến động tĩnh, Giang Đường mới lấy lại tinh thần.

Lương Thâm cùng Lương Thiển xách theo chiếc cặp nhỏ đứng ở cửa, trừng lớn đôi mắt nhìn cô.

Giang Đường thu liễm tầm mắt, chậm rãi hạ eo, "Tan học?"

"Vâng." Lương Thâm ngơ ngác gật đầu.

Cô nâng tay lên, nhẹ nhàng xoay tròn một vòng, Lương Thiển chớp chớp mắt, thanh âm trong trẻo: "Ma ma, mẹ thật giống như thiên nga."

Giang Đường cười: "Con nói mẹ đẹp sao?"

Lương Thiển cười tươi nhìn Thiển Thiển: "Đẹp."

Bị khen một đống làm tâm tình Giang Đường rất tốt, lại làm trò nhảy một đoạn ngắn hồ thiên nga trước mặt bọn nhỏ.

Ngoài cửa sổ bóng cây lay động, ánh mặt trời loang lổ, vòng eo cô tinh tế, ngũ quan tinh xảo, thật là một bức tranh mỹ diễm.

Lương Thiển cảm thấy ma ma trước mắt có chút xa lạ, mặc kệ khi nào, mẹ đối đãi bọn họ vĩnh viễn đều là bộ dáng vâng vâng dạ dạ lãnh đạm, sẽ không cười, sẽ không nói, càng sẽ không giống như bây giờ, nhảy đẹp như vậy.

"Khó coi chết đi được, không khác gì vịt con xấu xí." Lương Thâm hừ một tiếng, xách cặp sách chạy ra ngoài.

Giang Đường liếc mắt một cái: "Con lặp lại lần nữa?"

"Tôi nói bà xấu chết khiếp!"

Cách hành lang gấp khúc, thanh âm cậu mang theo vài phần hồi âm.

Giang Đường nhìn thời gian, cô đóng cửa phòng tập, cầm khăn lông lau vài giọt mồ hôi trên mặt.

"Anh trai con làm sao vậy, tâm tình không tốt?"

Lương Thiển lắc đầu: "Đại Ban lão sư của anh hai giao bài tập, gì mà biểu hiện khi ở nhà với mẹ, sau đó anh hai liền rất không vui."

"Biểu hiện?"

Giang Đường cười.

Cô đi vào phòng Lương Thâm, liếc mắt nhìn đên bàn học của con trai, Lương Thâm rầu rỉ không vui với đống sách, bài tập.

Lương Thâm ngẩng đầu, cánh mũi nhíu nhíu, tức giận nói: "Bà tới làm gì?"

"Thầy giáo con không phải giao nhiều bài tập sao? Mẹ muốn nhìn một chút." Giang Đường kéo ra ghế ngồi xuống, duỗi tay rút ra bài tập đặt trước mặt cậu.

Thấy một hàng chữ đen —— Biểu hiện của con khi ở nhà với mẹ.

Lương Thâm cắn môi: "Bà, bà tùy tiện viết hai câu."

Giang Đường đảo mắt: "Mẹ thực không thích con dùng cái xưng hô "bà" với mẹ."

Lương Thâm không tình nguyện: "Ma ma."

Nàng buông vở, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu con trai còn chưa lớn hẳn này, ngữ khí bình tĩnh: "Lần trước mẹ rất muốn cùng con nói chút chuyện riêng, bất quá vẫn luôn không tìm được cơ hội."

Lương Thâm trong lòng căng thẳng, nửa ngày không dám ngẩng đầu.

"Ở công viên trò chơi, cửa là con khóa đi?"

Cậu mở to mắt: "Tôi không khóa."

"Con không nói sự thật cũng không sao, rốt cuộc sự tình đã qua, mẹ cũng không muốn truy cứu."

Lương Thâm sốt ruột: "Tôi thật sự không khóa!"

"Được rồi." Giang Đường tăng thêm ngữ khí, quả thực, Lương Thâm cúi đầu xuống an tĩnh.

Giang Đường nhìn cậu: "Thân làm mẹ, mẹ rất muốn biết con vì cái gì chán ghét ta, vì cái gì nơi nào cũng muốn cùng ta đối nghịch? Là có người xúi giục con làm như vậy, hay vẫn là phát ra từ phế phủ con chán ghét ta, khinh thường ta."

Lương Thâm oai oai đầu: "Phát ra từ phế phủ là có ý gì?"

Giang Đường: "...... Chính là đến từ nội tâm chân thành."

Lương Thâm cái hiểu cái không: "Không khác biệt lắm đi."

"Cái gì mà không khác biệt?"

"Chính là phát ra từ trong tâm a."

Giang Đường mỉm cười: "Con sẽ phải học đi đôi với hành."

Cô lấy bút chì, bắt đầu viết trên những trang giấy, Lương Thâm cả kinh, "Mẹ làm gì vậy?"

"Viết bài luận về gia đình mình."

Lương Thâm vẻ mặt khẩn trương: "Mẹ mẹ mẹ, mẹ viết như thế nào? Mẹ không cần viết loạn, nếu Lưu lão sư thấy, sẽ, sẽ hiểu lầm."

"Mẹ đương nhiên sẽ không viết loạn."

Giang Đường ba nâng hai hạ viết từng dòng chữ, đầu bút cô lưu loát, chữ viết từng dòng hiện lên, liếc mắt một cái nhìn lại ngoài ý muốn đẹp, Lương Thâm xem không thể hiểu liền, phân biệt nửa ngày chỉ nhận ra tên của mình.

"Mẹ.....thật không?"

Giang Đường ngón tay múa loạn: "Mẹ bảo đảm không có viết loạn, nếu mẹ viết loạn, con liền nhận ta làm mẹ."

"Nga." Lương Thâm tin, cảm thấy mỹ mãn thu lại bài luận, cầm lấy bóng rổ chạy ra ngoài.

Kết quả ngày hôm sau.

Lương Thâm liền khóc lóc chạy về nhà, chuyện đầu tiên làm là ném cặp sách vào cô, Lâm Tùy Châu tay mắt lanh lẹ, một phen ngăn lại.

Hắn nhíu mày: "Lâm Lương Thâm, con điên rồi?"

"Bà ta là kẻ lừa đảo!" Lương Thâm khóc lớn chỉ trích Giang Đường, "Bà ta viết bừa viết loạn lên bài luận của tôi, hại tôi bị Lưu lão sư mắng! Tôi chán ghét bà!!!! Bà không phải mẹ của tôi!!"

Lương Thâm lau nước mắt, khóc lớn chạy lên lầu.

Lâm Tùy Châu vẻ mặt không thể hiểu được, cúi đầu nhìn về phía cặp sách, duỗi tay kéo cặp sách lên, lấy ra tờ bài luận.

Trên đó viết ——

[ Học trò Lâm Lương Thâm, hành sự tác phong cực kém, không hiểu lễ phép, hô to gọi nhỏ, lãng phí lương thực, nói năng lỗ mãng với mẹ ruột, hy vọng Lưu lão sư giáo dục thật tốt, đừng để cậu bé trưởng thành mà thiếu mất đi điều lịch sự tối thiểu.

Mẹ Giang Đường, ký. ]

Lâm Tùy Châu: "......"

Giang Đường nhún nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Tôi không liên quan, tôi chỉ ăn ngay nói thật thôi."

Lâm Tùy Châu: "............"

_____

Spoil: Ba, tôi muốn mẹ kế!

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙