Chương 23: Bữa trưa tình yêu

haullyn ~ ✌.

__________

Nhiệm vụ hôm nay là chuẩn bị một bữa trưa mỹ vị cho bọn nhỏ, có lẽ bởi vì lấy được kỹ năng mới,cô tràn đầy nhiệt tình .

"Hôm nay, cơm trưa tôi sẽ làm, mọi người cứ đi nghỉ ngơi đi."

Đầu bếp ngẩn người: "Nhưng......"

"Không sao hết, tôi làm được." Giang Đường tháo tạp dề trên người đầu bếp xuống đeo lên mình, nhận luôn chiếc dao phay hắn đang cầm.

Đầu bếp gãi đầu, cúi chào rồi xoay người rời khỏi phòng bếp.

Giống như lời Tiểu Khả, một khắc khi cô cầm chiếc dao, trong đầu liền hiện một phần thực đơn, thân thể tựa như không phải mình, "đao pháp" thành thạo, "thiết công" ưu tú.

Không hổ là sinh hoạt của người gần tới tận thế a.

Giang Đường một bên nấu đồ ăn, một bên cảm thán.

Ba món năm món ngon, Giang Đường dựa theo bước bắt đầu xào.

Khoai tây hầm thịt, cá hấp, canh thịt heo......

Vài món đồ ăn còn hơi cháy, còn nghe mùi hành, màu sắc cũng không quá đẹp, bất quá Giang Đường cũng không chú ý nhiều, rốt cuộc không phải đầu bếp, màu sắc hương vị cũng không thể hoàn toàn hoàn hảo.

"Đem đồ ăn lên bàn."

Giao cho người làm xong, Giang Đường tháo tạp dề xuống đi vào bàn ăn.

Mấy đứa nhỏ từ ngoài sân chạy vào, Lương Thâm cái mũi động động: "Tôi thật đói, ăn cơm chưa?"

"Đi rửa tay trước."

Lương Thâm bĩu môi, tùy ý giặt rửa tay, gấp không chờ nổi trở lại chỗ ngồi.

Giang Đường cười: "Tất cả đều là bữa trưa tình yêu của mẹ, các con thử xem."

Lương Thâm trừng lớn mắt: "Mẹ, mẹ làm?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao."

Khuôn mặt nhỏ của cậu lập tức nhăn lại, nhìn đồ ăn với ánh mắt bối rối.

Giang Đường cười tủm tỉm: "Nhịn ăn một ngày rồi không cần ăn?"

"......"

Lương Thiển thật ra rất ngoan, không kén cá chọn canh, cô bé gắp lên một miếng khoai tây, nhìn thật kỹ, rồi cho vào trong miệng, nhai được hai miếng, khuôn mặt nhỏ lập tức nhăn lại: "Lưỡi......" Thè lưỡi, "Cay......"

Cuối cùng đưa ra kết luận, "Khó ăn."

Thấy dáng vẻ của em gái, Lương Thâm nuốt nước miếng, tay run run dùng muỗng nhỏ múc một muỗng canh cá, nháy mắt, vẻ mặt cậu biến đổi: "Nuốt xuống......"

"Thực sự rất cay! Mẹ làm thật khó ăn!"

Thấy sự biểu tình của bọn trẻ, Giang Đường rất hoài nghi, cô nghĩ rằng sẽ rất khó xử, lập tức cầm lấy chiếc muỗng nếm một ngụm, sau đó ——

"......Aiz. Thật là!!"

Giang Đường cay quá uống ngụm nước, rõ ràng là dựa theo kỹ thuật hiện lên trong đầu a, tại sao lại ra cái mùi vị này?

"Anh cả đừng ăn, sẽ chết người đấy!"

Trong nháy mắt, Sơ Nhất ưu nhã lại bình tĩnh ăn.

Giang Đường nhìn qua, cậu ngoan ngoãn ăn cơm: "Đừng kén chọn, mẹ lần đầu tiên nấu cơm cho chúng ta, đã thật tốt rồi."

Lương Thiển yếu đuối: "Nhưng mà quá cay......"

Sơ Nhất nói: "Cay liền ăn nhiều cơm chút."

Lương Thâm nói nhanh: "Thật sự cay......"

Sơ Nhất nói: "Cay liền uống nhiều nước."

"......"

Im lặng.

Một bát cơm ăn thật nhanh, Sơ Nhất buông chén đũa, chậm rãi dùng khăn giấy lau khóe miệng, mỉm cười nhìn về phía Giang Đường: "Cảm ơn mẹ đã nấu cơm trưa cho chúng con, ăn rất ngon."

"......"

"............"

Ngon cái quỷ.

Thấy anh cả đã ăn xong, còn lại hai đứa nhỏ cũng không dám oán giận, vùi đầu ăn cơm.

Lương Thâm trong lòng hận chết Giang Đường, cậu cảm thấy cô nhất định là cố ý, cố ý đem làm cơm khó ăn như vậy, cố ý tra tấn cậu.

"Con đã no."

Miễn cưỡng đem cơm vét sạch, Lương Thâm rầu rĩ không vui nhảy xuống ghế.

"Tôi cũng đã no." Lương Thâm thật cẩn thận liếc mắt nhìn Giang Đường một cái, theo anh trai chạy lên lầu.

"Mẹ cứ từ từ."

Lúc này mọi người đi hết.

Giang Đường...... Ngây ra như phỗng.

Cô không phục đem cơm lần lượt từng nếm thử lần hai, khó ăn, thật sự khó ăn, điề này gây khó chịu cực hạn.

Giang Đường ném chiếc đũa xuống, mở ra giao diện chat.

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Điền Điềm cô thật sự biết nấu cơm sao!! Tôi hôm nay dùng thủ nghệ của cô làm một bữa cơm, khẩu vị quá nặng!! 】

【Satan - Thánh mẫu: Dũng sĩ a, cô thật sự dám dùng kỹ năng này. 】

Giang Đường thầm kêu: Có ý tứ gì?

【Thánh mẫu - Satan: Tang thi khác nhân loại, khẩu vị bọn họ phi thường nặng, cho nên Điền Điềm cảm thấy mình làm không tồi, chính là......】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường:......】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: A? Rất khó ăn sao? Tôi cùng đám bằng hữu kia cảm thấy thực không tồi a. 】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường: Tôi thực sự chỉ hỏi một lần, cô bình thường nấu cho ai? 】

【Tang Thi Vương - Điền Điềm: Hắc hắc, tang thi bằng hữu ngoài khu cấp an toàn, hiện tại là tận thế, nguyên liệu nấu ăn cùng gia vị tương đối khó tìm, tôi mỗi lần đều trộm từ căn cứ mang ra ngoài, ta làm vị cay Tứ Xuyên ai cũng khen ngon a......】

【Hiền thê lương mẫu - Giang Đường Đường:...... Buồn. 】

...... Vẫn là thiếu một đầu bếp tuyệt vời.

Đóng giao diện, Giang Đường vừa nâng mắt liền thấy nam nhân từ ngoài đi vào.

Cô vội vàng đứng dậy: "Anh sớm như vậy đã trở lại?"

Lâm Tùy Châu cởϊ áσ ngoài: "Ừ, buổi chiều không có việc nên về trước."

"Anh ăn cơm chưa?"

"Chưa." Hắn buông ra cà vạt, liếc hướng bàn đồ ăn ấm áp, "Hôm nay làm thịt kho tàu sao?"

Giang Đường: "...... Đó là khoai tây hầm thịt."

Hắn cuốn tay áo lên, kéo ra ghế dựa ngồi xuống: "Tùy, giúp tôi lấy bát."

Giang Đường có chút xấu hổ: "Anh không ngại, tôi sẽ bảo đầu bếp làm lại cho anh một phần?"

"Không cần, tôi cảm thấy cái này cũng được."

Hắn nhìn xung quanh một vòng, trực tiếp lấy chén đũa Sơ Nhất dùng qua, nhìn Giang Đường chăm chú, Lâm Tùy Châu gắp một miếng thịt vào miệng.

Hắn chậm rãi nuốt, mày chậm rãi nhăn lại, cánh mũi nhẹ nhàng run run, hầu kết lăn lộn, cầm lên nửa ly nước uống một hơi cạn sạch, ngữ khí lãnh đạm: "Đầu bếp nên thay đổi."

Giang Đường lắc lắc tay, ngượng ngùng nói: "Cái kia...... thật ra là tôi làm."

Lâm Tùy Châu: "......"

_____

Spoil: Như em mong muốn...

Nếu thích các bạn hãy VOTE và COMT để tạo thêm động lực cho Haullyn tặng chương thật nhiều nhiều nha 😘! Yêu💙