Chương 147: Ngoại truyện 6 – Sơ Nhất (3)
Edit: Mị Mê MềuSơ Nhất thường tới trường đưa đón Hạ Manh Manh, có lúc còn thay thế Hạ Hoài Nhuận tham gia họp phụ huynh. Lâu dần, các bạn trong lớp đều biết cô bé có một anh trai thông minh lại xinh đẹp.
Các cô bé mười lăm mười sáu tuổi đương lúc mới biết yêu, mỗi khi Sơ Nhất xuất hiện ở cổng trường thì luôn khiến không ít cô gái nhỏ mặt đỏ, tim đập.
Nguyễn Khiêu Khiêu – bạn tốt của Hạ Manh Manh vẻ mặt xem thường, kéo cánh tay cô bé, "Sao nữ sinh của trường chúng ta mê trai như thế chứ?" Nói rồi, lại nhìn về phía Sơ Nhất chờ cách đó không xa, cảm thán, "Nhưng anh trai cậu trông đẹp thật."
Hạ Manh Manh không lên tiếng.
"Mà anh trai bao lớn rồi?"
Hạ Manh Manh đáp: "23."
"Ôi chao, anh trai cậu ưu tú như vậy, chắc là đã có bạn gái."
Cô bé không nói nữa, vẻ mặt thoạt trông rất sa sút.
Đến bên cạnh Sơ Nhất, Nguyễn Khiêu Khiêu nhiệt tình vẫy tay: "Chào anh Sơ Nhất!"
Cậu ôn hòa cười: "Chào Khiêu Khiêu." Ánh mắt cậu dừng trên người Hạ Manh Manh, "Đi thôi."
Sau khi tạm biệt bạn tốt, Hạ Manh Manh lên xe theo.
Nhìn phong cảnh dần lướt qua ngoài cửa sổ, khóe mắt cô bé cẩn thận nhìn ngắm Sơ Nhất bên cạnh. Cậu đang bận, cụp mắt nhìn máy tính bảng đặt trên đầu gối.
Hạ Manh Manh đến gần nhìn thử, đều là tiếng Anh, một chữ cũng không nhận ra.
"Sơ Nhất, anh đang xem gì thế?"
Động tác trên tay Sơ Nhất chưa dừng, "Một ít tư liệu học tập."
"Ồ." Cô bé thu mắt, yên lặng di chuyển qua một bên.
Sơ Nhất nhìn sang, lặng lẽ khép máy tính lại, "Hôm nay ở trường ổn không?"
"Ừm, rất tốt."
Cậu hỏi: "Không ai bắt nạt em chứ?"
Hạ Manh Manh trả lời: "Không ai bắt nạt hết."
Rơi vào im lặng.