Chương 43

Thấy thầy giáo đồng ý, Vân Xu không thèm liếc nhìn ủy viên ban thể thao một cái liền sải bước trở về lớp. Ủy viên ban thể thao bĩu môi, thầm nghĩ thầy giáo sẽ không tùy tiện đổi người, dù Vân Xu tức giận đến đâu cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận số phận thôi.

3000m, nếu Vân Xu phát hiện không đổi được người, có lẽ sẽ khóc lóc mà đến xin lỗi cậu chứ?

Thật ra Vân Xu cảm thấy có chút sai sai, tuy chuyện lần này là Vương Vũ làm, nhưng ủy viên ban thể thao và cô không phải không có chút ân oán nào.

Ủy viên ban thể thao từng là học sinh trung bình của lớp trọng điểm, học kỳ này mới chuyển đến lớp Ánh Nắng. Cậu ta vừa đến lớp Ánh Nắng nên không hiểu tính tình của Vân Xu, chỉ là bị diện mạo kinh diễm của Vân Xu thu hút, định theo đuổi Vân Xu.

Cậu ta tự nhận tốt xấu gì trước kia cũng học ở lớp trọng điểm, điểm số cao hơn lớp Ánh Nắng nhiều, trình độ học vấn không cùng đẳng cấp, lại còn cao to cường tráng. Với điều kiện của cậu ta, việc theo đuổi người đứng gần cuối lớp như Vân Xu là điều dễ dàng.

Cậu ta đánh giá con người qua thành tích học tập của họ, nhưng Vân Xu không bao giờ coi trọng thành tích học tập. Huống hồ trong lòng cô đều nhớ đến Lăng Văn Huyên, vốn dĩ lại cao ngạo nên cảm thấy những nam sinh khác đều là cặn bã, không thể nào so sánh được với Lăng Văn Huyên.

Ủy viên ban thể thao cao ngạo đến tỏ tình với Vân Xu, Vân Xu đọc xong bức thư tỏ tình, liếc mắt rồi ném vào thùng rác, cô còn không thèm chào ủy viên ban thể thao một tiếng, lập tức quên sạch sẽ chuyện của đối phương.

Bởi vì ‘Vân Xu’ không hề để chuyện này trong lòng nên Vân Xu cũng không nghĩ ra, chỉ nghĩ rằng tất cả đều do Vương Vũ gây nên.

Vân Xu trở lại phòng học, ánh mắt vừa vặn đυ.ng phải Vương Vũ đang thò đầu ra nhìn.

Vương Vũ trêu ngươi Vân Xu, bày ra bộ mặt đắc ý, khóe miệng còn giương lên nụ cười tà mị, nhưng bởi vì khuôn mặt không cân xứng lên trông nhìn có chút nóng mắt.

Vân Xu nhàn nhạt liếc cậu một cái, không lộ ra một chút phẫn nộ hay bực bội gì.

Vương Vũ nhìn thấy phản ứng bình thản của Vân Xu, vội vàng quay qua xác nhận với ủy viên ban thể thao: “Không đổi đấy chứ?”

Ủy viên ban thể thao khẳng định đáp: “Không đổi đâu, sao mà có thể đổi được chứ.”



Vân Xu cũng không vì mấy chuyện này mà phân tâm, nghiêm túc nghe giảng. Đến lúc tan tiết cuối cùng Vân Xu không đến căn tin mà đến phòng làm việc của Triệu Thành Sơn.

Thực sự Triệu Thành Sơn cũng không thể tùy tiện đổi người, như vậy sẽ không công bằng.

Nhưng Vân Xu là lí do khiến ông không thể không đổi người... vì cô bị tim bẩm sinh.

“Sức khỏe của mẹ em không tốt, đến khi sinh em ra phải uống rất nhiều thuốc, suýt chút nữa gặp trường hợp khó sinh.” Vân Xu hồi tưởng lại hết những kí ức trong lòng mà nói ra: “Tim của em chậm phát triển, từ nhỏ em đã phải điều trị rất nhiều năm, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh. Bác sĩ cũng đề nghị không được vận động quá mạnh.”

Đây vốn là những ký ức mà nguyên chủ không muốn nhắc tới. Trong trí nhớ của cô, mẹ là một người phụ nữ rất xinh đẹp dịu dàng, không muốn nạo thai, liều mạng sinh ra cô. Cái chết của mẹ khiến cô thực sự có chút sợ hãi, cô sợ bố sẽ đổ tội cho cô, vì vậy sau khi Bạch Vi đặt chân vào nhà, phản ứng của cô mới lớn như vậy.

Một là cô không thể dễ dàng để người phụ nữ khác thay thế mẹ mình, hai là cô lo lắng đây là dấu hiệu bố cô chán ghét, vứt bỏ mình. Hơn nữa có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Sau này mẹ kế sẽ sinh con, đến lúc đó nhà này còn vị trí của cô không?

Sau cái chết của vợ, Vân Thừa càng ngày càng dồn hết hết tâm huyết vào sự nghiệp, sự nghiệp của ông ngày càng lớn, kiếm được càng nhiều tiền. Nhưng thời gian ông dành cho Vân Xu ngày càng ít, Vân Xu cũng không có ai quản giáo, trong lòng vẫn lưu giữ bóng ma tâm lý, cuối cùng từ một cô bé ngoan ngoãn trở thành một cô gái nổi loạn và hư hỏng.

Khi Vân Xu nhắc đến mẹ Vân, ngay cả những ký ức này cũng ùa về. Mặc dù ký ức đã mất đi màu sắc cảm xúc, nhưng Vân Xu vẫn cảm thấy một cảm giác áp bức khó tả.

Cô chớp mắt, nước mắt lăn dài trên mặt.

Phản ứng đầu tiên của Triệu Thành Sơn khi nghe Vân Xu kể là kinh ngạc còn có chút khó tin. Tim của Vân Xu không tốt, sao lúc trước không hề nghe nhắc đến chuyện này chứ?

Nhưng khi thấy Vân Xu khóc, ông quay đầu lại, chất vấn bản thân có phải quá máu lạnh không? Một nữ sinh như Vân Xu sao có thể dám nói mấy lời nói dối như vậy để lừa gạt ông chứ?

Vân Xu lấy một chiếc khăn tay nhỏ trong túi áo đồng phục ra lau nước mắt, chủ động nói với Triệu Thành Sơn: “Nếu thầy không tin có thể gọi điện thoại cho bố của em.”