Chương 42

Vân Xu nghe vậy có chút không yên tâm: “Mới có hai ngày...”

Cố Diễm nhàn nhạt đáp: “Tôi sẽ uống thuốc.”

“Được rồi.” Ngữ khí của Cố Diễm không nặng cũng không nghe nhưng có thể khiến người khác cảm nhận được sự kiên định trong giọng điệu của mình. Cậu là một người có chính kiến của riêng mình, không dễ bị dao động, Vân Xu cũng từ bỏ việc thuyết phục.

“Vậy thì cậu phải nhớ uống thuốc đúng giờ đấy, không phải tùy tiện uống lúc nào cũng được đâu, phải dựa theo đơn thuốc mà bác sĩ đã kê uống hết chỗ thuốc đó đấy.” Vân Xu lo lắng dặn dò lại một lần.

Nói xong, nhìn Cố Diễm gật đầu ý chỉ cậu đã nhớ. Vân Xu quay người rời đi, đi đến cửa lại không nhịn được mà quay đầu nhìn một cái.

Cố Diễm vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy cách ăn mặc không hẳn là đẹp, nhưng tay chân lại thon dài, cho dù khi ngồi lưng cũng thẳng tắp, khí chất rất đặc biệt ẩn dưới vẻ bề ngoài.

Cố Diễm vốn đang nhìn kim tiêm trên tay, kim tiêm sắc nhọn đâm vào mạch máu, cẩn thận hơn một chút dường như có thể cảm nhận được cảm giác thuốc xâm nhập vào cơ thể. Đang trong lúc xuất thần, cậu ngẩng đầu lên tựa hồ cảm nhận được điều gì, bắt gặp ánh mắt Vân Xu đang quay lại nhìn.

Vân Xu vẫy tay với cậu, bộ dáng nghiêm túc nói lời tạm biệt: “Tôi đi nhé, bai bai~”

Cố Diễm khẽ ngừng lại, sau đó cũng giơ tay lên tạm biệt.

Sau khi kỳ thi kéo dài ba ngày kết thúc, ngay cả lớp Ánh Nắng vốn không quá chú trọng đến điểm số cũng thở phào nhẹ nhõm, không khí trong lớp dần sôi nổi trở lại.



Lúc này, sau giờ học Triệu Thành Sơn cũng thông báo cho mọi người một tin tức.

Vào tháng 5, trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao toàn trường, mỗi lớp đều yêu cầu số người cố định, hay nói cách khác là mọi người bắt buộc phải tham gia, không thể lười biếng.

Cùng ngày, ủy viên ban thể thao sắp xếp danh sách và giao một bản cho Triệu Thành Sơn, một bản giao cho hội sinh viên.

Triệu Thành Sơn nhận được danh sách, tên của Vân Xu được điền ở hạng mục chạy đường dài 3000m khiến ông có chút sửng sốt.

Với cái tình trạng sức khỏe của Vân Xu, chạy 3000m không phải là rất cực sao?

Triệu Thành Sơn do dự mãi, vẫn là nên chủ động xác minh lại chuyện này với Vân Xu một chút.

Vân Xu nhìn thấy danh sách thì nhướng mày, cô biết thần kinh vận động của mình không tốt, vì vậy cũng không đăng ký bất cứ một hạng mục nào. Cô càng không có khả năng đi đăng ký cái hạng mục 3000m mà vừa nhắc đến đã khiến nhiều nữ sinh nghe đã sợ mất mật kia được.

Vân Xu cũng thành thật đáp lại Triệu Thành Sơn: “Thầy ơi, em không có đăng ký cái hạng mục này đâu ạ.”

Câu trả lời đúng là không ngoài dự đoán, Triệu Thành Sơn nói: “Vậy cái tên này là thế nào đây?”

“Em không biết ạ.” Vân Xu cụp mắt xuống, trong đầu hiện lên vài cái tên, cuối cùng dừng lại ở cái tên Vương Vũ.

Cô cũng không thân quen với ủy viên ban thể thao trong lớp, nhưng Vương Vũ và ủy viên ban thể thao lại ngồi cùng bàn, mà cô và Vương Vũ lại có mâu thuẫn.



Triệu Thành Sơn nghe xong cũng đoán được sự việc gì xảy ra, nhất định là học sinh trong lớp lại dở trò.

Triệu Thành Sơn gọi ủy viên ban thể thao tới, mà ủy viên ban thể thao lại khẳng định chính Vân Xu tự mình đăng ký, sau đó còn nói hiện tại danh sách đã nộp lên, không còn cách nào sửa đổi hạng mục đó nữa rồi.

Đây là cố tình tìm cho mình đường thoát, lại đẩy Vân Xu đứng ra chịu trận mà.

Vân Xu đột nhiên nói: “Không đổi được hạng mục, nhưng cũng có thể đổi được người chứ. Tôi nhớ thần kinh vận động của Mạnh Giai Tuệ rất tốt, hơn nữa còn có thói quen chạy bộ nữa, hay là đổi thành cậu ấy đi.”

Được Vân Xu nhắc, Triệu Thành Sơn cũng nhớ tới Mạnh Giai Tuệ. Vóc dáng của Mạnh Giai Tuệ cũng cao, lại có thói quen chạy bộ để giữ dáng, hơn nữa khung xương của cô cũng to, ít nhất thì trông cũng khỏe hơn Vân Xu nhiều.

Ủy viên ban thể thao khó xử nói: “Như vậy không ổn lắm đâu, bạn học Vân Xu là một thành viên của lớp, sao cậu có thể trốn tránh trách nhiệm, lật lọng như vậy chứ?”

“Tôi có đến tìm cậu để đăng kí hay không thì bản thân cậu tự biết rõ nhất.” Ánh mắt Vân Xu sắc bén nhìn cậu ta: “Cậu lợi dụng chức vụ để hãm hại bạn học mới càng đáng xấu hổ.”

Ủy viên ban thể thao trong lòng có chút áy náy, nhưng ngoài mặt vẫn ngang nhiên nói: “Số người trong lớp có hạn, rất nhiều người đều muốn làm rạng danh cho lớp, tôi đã cho cậu cơ hội này không phải muốn tốt cho cậu sao? Sao cậu lại đổi ý mà còn quay qua trách tôi chứ?”

Vân Xu lười cùng cậu ta đôi co, đột nhiên nói với Triệu Thành Sơn: “Thưa thầy, sắp đến giờ vào học rồi, chúng em xin phép về lớp, nếu có vấn đề gì em sẽ đến gặp thầy muộn một chút ạ.”

Triệu Thành Sơn liếc nhìn thời gian, còn hai phút nữa là đến giờ học, vì vậy khoát tay với cô: “Đi đi.”