Chương 38

Bởi vì cậu quá khiêm tốn và "hướng nội", cho nên tất cả mọi người đều mặc định cậu là mọt sách, tuy rằng thi vị trí thứ nhất, nhưng độ nổi tiếng và uy tín của cậu so với Lăng Văn Huyên đứng thứ hai chênh lệch rất xa, ở trong lớp vẫn là một người vô hình không được người khác chú ý.

Cố Diễm và Vân Xu rõ ràng hoàn toàn là người của hai thế giới. Bọn họ gần gũi với nhau như vậy từ khi nào?

Tầm mắt Lăng Văn Huyên chú ý tới động tĩnh bên kia nhanh chóng xẹt qua một chút xấu hổ cứng ngắc, sau đó lại rơi vào trầm tư.

Vân Xu đột nhiên tiếp cận Cố Diễm là có ý gì vậy?

Bởi vì không có cách tiếp cận cậu ta, cho nên dựa vào cách tiếp cận Cố Diễm để khiến cậu ta chú ý sao?

Tuy rằng cậu ta cũng không muốn thừa nhận mọt sách như Cố Diễm ưu tú hơn so với mình, thế nhưng Cố Diễm thật sự là người duy nhất có thể vững vàng áp đảo cậu ta trên bảng xếp hạng thành tích.

Vân Xu tìm tới Cố Diễm buông tha cho cậu ta, tựa như là vì muốn khơi dậy lòng hiếu thắng của cậu ta vậy.

Lăng Văn Huyên phải thừa nhận Vân Xu đánh vào điểm này rất thông minh, nhưng cậu ta chắc chắn sẽ không dễ dàng bị kích động như vậy.

Cậu ta lắc đầu, Vân Xu với Vân Nguyệt tuy rằng là hai chị em, thế nhưng tính tình lại khác nhau như trời với đất. Một người nghiêm túc ham học, dịu dàng đáng yêu, một người trong đầu chứa một đống phế liệu vô dụng, tầm nhìn thiển cận.

Mấy nữ sinh từng tìm Vân Xu trước kia thì âm thầm nuốt nước miếng, vẻ mặt như thấy quỷ.



Sống lâu mới thấy, Vân Xu thật sự là vừa mắt với Cố Diễm à?

Vân Xu đưa Cố Diễm đến phòng y tế, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Cố Diễm trước, lúc phát hiện đã sốt đến ba mươi chín độ năm, cô ấy trách cứ nói: “Đã sốt đến mức này rồi, sao không tới sớm hơn một chút?”

Nếu sốt lên trên bốn mươi, phải đưa Cố Diễm ra bệnh viện lớn bên ngoài.

Vân Xu nghe vậy lo lắng hỏi: “Bây giờ cậu ấy thế nào rồi ạ? Nó có nghiêm trọng không? Mất bao lâu thì khỏe lên được ạ?”

Cô nói thêm: “Ngày kia chúng em sẽ có kỳ thi giữa kỳ.”

Bác sĩ vừa chuẩn bị dụng cụ, vừa nói với Vân Xu: “Tình trạng này của em ấy ít nhất ba ngày trở lên mới có thể cải thiện. Bây giờ tiêm truyền dịch cho em ấy ta trước tiên đã, sau đó em dùng rượu cồn lau người cho em ấy để tiến hành phương pháp hạ nhiệt độ bên trong.”

Bác sĩ thấy là Vân Xu đỡ Cố Diễm tới, thoạt nhìn rất thân mật nên cho rằng hai người là một cặp, lúc Cố Diễm sốt nặng nhất, bác sĩ cũng nói vấn đề cần chú ý và bệnh tình cho Vân Xu nghe.

Vân Xu cũng không cảm thấy phiền phức, nghiêm túc ghi nhớ lời bác sĩ nói, sau đó dựa theo lời bác sĩ lau cơ thể cho Cố Diễm.

Trên tay Cố Diễm đang châm cứu, hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, cậu ho cũng không nặng, chỉ là nhìn qua thì vô cùng uể oải, bây giờ nhìn giống như đang ngủ vậy.

Vân Xu tháo kính xuống cho Cố Diễm, vén mái tóc dày của cậu ra.



Không còn lớp che chắn nặng nề, tướng mạo vốn có của Cố Diễm bị nhìn không sót một chút nào. Vân Xu nhìn thấy trong lòng nhảy dựng lên, cô vốn có thể phát giác được bề ngoài Cố Diễm đẹp, nhưng giờ phút này vẫn không nhịn được cảm thán một phen.

Nên nói không hổ danh là nam chính à? Bây giờ nhìn sắc mặt bị bệnh của cậu, Vân Xu vẫn cảm thấy cậu là nam sinh đẹp trai nhất mà cô nhìn thấy từ trước đến nay.

Vân Xu chỉ hơi dừng lại, sau đó tiếp tục công việc lau chùi của mình.

Trán và chân tay được lau sạch, tiếp theo là ngực lưng và vùng dưới nách. Những chỗ này, cần phải cởϊ qυầи áo của Cố Diễm.

Vân Xu ở trong lòng tự an ủi mình, đây là đang chữa bệnh, không phải lén ăn đậu hũ, cũng không cần phải ngại.

Trước công việc cứu người, những chi tiết nhỏ như vậy không cần quá để ý!

Sau khi Vân Xu thuyết phục chính mình, chậm rãi, chậm rãi đặt tay lên áo khoác Cố Diễm, kéo khóa kéo đồng phục học sinh của cậu xuống, sau đó bắt đầu cởi nút áo sơ mi bên trong cậu.

Lúc cởi được một nửa, Vân Xu theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại bất thình lình chống lại ánh mắt Cố Diễm, đôi mắt phượng mang theo uy nghiêm cùng thản nhiên, lại khiến cô hoảng sợ, tay dùng sức, kéo cúc áo xuống.

Vân Xu: …

Cố Diễm: “…”