Chương 37

Sau tiết học buổi chiều cuối cùng, lần đầu tiên Vân Xu không cần phải lề mà lề mề, trước khi tan học cô đã dọn sách vở thu vào trong ngăn kéo, chuông tan học vừa vang lên, giáo viên vừa đi, Vân Xu lập tức chạy thẳng ra ngoài đầu tiên.

Lớp Hỏa Tiễn không cùng tầng, Vân Xu dựa theo con đường trong trí nhớ nhanh chóng đi tới cửa lớp Cố Diễm, lúc này lớp bọn họ còn chưa tan học, Vân Xu thoáng nhìn thấy vẫn có giáo viên, mà giáo viên cũng vừa vặn nhìn cô một cái.

Vân Xu ngồi xổm xuống theo bản năng.

Ngồi xổm được một lát, học sinh các lớp khác đã lần lượt tan học đi về hết, giáo viên trong lớp này mới cầm sách giáo khoa đi ra.

Giáo viên vừa đi, Vân Xu đứng lên một lần nữa, chân có chút tê mỏi, lảo đảo một bước.

Trong phòng học, Lăng Văn Huyên hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng dáng Vân Xu cao gầy lại mảnh khảnh phản chiếu trong đôi mắt.

Vân Xu sẽ tới nơi này, ngoại trừ là vì cậu ta ra thì không cần phải nghĩ tới gì khác.

Lăng Văn Huyên chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt, nhàn nhã thu dọn mặt bàn, trong đầu do dự có cần thiết phải đi ra ngoài gặp mặt Vân Xu một lần hay không.

Lúc Cố Diễm học trong lớp vẫn cố gắng chống đỡ, giáo viên vừa đi, cậu giống như bị rút hồn nằm sấp trên bàn.

Cậu ép buộc lực chú ý của mình lên người giáo viên, cho nên lúc giáo viên nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu cũng nhìn thoáng qua thì nhìn thấy Vân Xu, còn thấy cô ngồi xổm xuống nhích từng bước.

Sau khi giáo viên đi, cậu mới nằm sấp trên bàn, tay gối đầu, vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt nhìn thấy dáng vẻ Vân Xu lúc đứng dậy vì hai chân tê mỏi mà hơi lảo đảo chập choạng.



Cậu ấy vẫn ngồi xổm ở đó và không đi à.

Cậu ấy muốn gì? Trong đầu Cố Diễm hiện lên tên Lăng Văn Huyên.

Chắc cậu ấy đến tìm Lăng Vân Huyên rồi.

Mới đầu Cố Diễm không biết vì sao Vân Xu người chả có quan hệ gì với cậu lại cứ nhắm vào cậu, nhưng sau đó cậu vô tình phát hiện ra chân tướng: Vân Xu thầm mến Lăng Văn Huyên, không thể chấp nhận Lăng Văn Huyên bị cậu đè đầu.

Cố Diễm nhíu nhíu mày, vùi đầu vào cánh tay, không tiếp tục nhìn nữa.

Vân Xu vừa mới tìm được vị trí của Cố Diễm thì phát hiện Cố Diễm nằm sấp trên bàn giống như đang ngủ rồi. Cô do dự một chút, vẫn to gan, mang theo ánh mắt nghi hoặc của một đám người trong lớp đi tới trước bàn Cố Diễm, tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn hai cái.

Cố Diễm nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngẩng đầu lên.

Sau đó cậu nhìn thấy ánh mắt Vân Xu mang theo lo lắng, trong lúc nhất thời có hơi hoảng hốt.

Vân Xu nhìn sắc mặt cậu thì biết ngay Cố Diễm chắc chắn chưa đi gặp bác sĩ, cô nói: “Cậu bị bệnh, phải đi khám bác sĩ.”

Đầu óc Cố Diễm bây giờ đã quá mức chậm chạp, cậu lẳng lặng nhìn Vân Xu, thần sắc trong đôi mắt phượng ảm đạm, cách lớp mắt kính cũng có thể nhìn ra ánh mắt cậu đờ đẫn.

Không phải là sốt đến ngu người rồi chứ?



Vân Xu càng thêm lo lắng, cô nói với Cố Diễm: “Tôi đưa cậu đến bệnh viện được không?”

Cố Diễm vẫn lẳng lặng nhìn cô, không trả lời có đồng ý hay không.

Cậu như vậy, Vân Xu cũng không hỏi ý kiến của cậu nữa, mà là tự mình động tay kéo Cố Diễm lên.

Đầu tiên Cố Diễm giãy dụa theo bản năng một chút, nhưng sức lực không đủ, cuối cùng chỉ có thể theo sức đỡ của Vân Xu đổ về phía trên người cô, được Vân Xu đỡ đi ra ngoài.

Đi vài bước Cố Diễm mới nhận ra, dừng lại, không chịu đi, cậu khàn giọng nói: “Buông tôi ra.”

“Tôi mà buông cậu ra cậu sẽ ngã xuống đất.” Vân Xu nhìn cậu mặt đối mặt, giọng điệu nghiêm túc khuyên nhủ: “Tôi biết cậu căm ghét tôi, bây giờ tôi đang muốn giúp cậu, cậu không được tùy hứng, ngày kia là thi giữa kì rồi, chẳng lẽ cậu muốn làm hỏng cả kỳ thi à?”

Kỳ thi giữa kỳ đối với người bình thường mà nói cũng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng đối với Cố Diễm mà nói, mỗi một kỳ thi đều sẽ liên quan đến học bổng của cậu, kỳ thi giữa kỳ lại càng cực kì quan trọng.

Cố Diễm không trả lời, Vân Xu lại cảm nhận được sự thỏa hiệp của cậu, trên mặt có thêm chút ý cười, phải tranh thủ rèn sắt khi còn nóng đỡ Cố Diễm tiếp tục đi ra ngoài.

Vân Nguyệt đang đắn đo có nên chào hỏi Vân Xu hay không thì nhìn thấy một màn này, cô ta cực kì ngạc nhiên mở trừng hai mắt.

Vân Xu và Cố Diễm?

Cố Diễm làm người cực kì khiêm tốn, thứ duy nhất tôn vinh được cậu chính là thứ hạng mỗi lần thi của cậu.