Chương 21: Món tráng miệng không phải là cô!

Chương 21: Món tráng miệng không phải là cô!

Edit: Mây

An Ly mím chặt đôi môi nhỏ nhắn, xấu hổ không nói nên lời, cô chỉ đơn giản dựa vào Minh Huyền Liệt mà trốn trong vòng tay của anh.

An Ly cũng không nghĩ như thế là không có tiền đồ, trước đó quyền chủ đạo vốn luôn nằm trong tay cô, giờ lại trở nên xấu hổ khi bị Minh Huyền Liệt trêu chọc.

Cô phải tìm cơ hội phản kích mới được!

An Ly giống như một con mèo đeo bám, bám lấy anh một cách ngon lành.

Minh Huyền Liệt vươn tay vuốt ve cái đầu nhỏ của An Ly, ánh mắt ôn nhu mà anh cũng không phát giác để ý.

An Ly làm nũng với anh, tâm tình cũng khá lên, nhưng Đồng Nhã Nhi lại làm nũng, anh lại cực kỳ chán ghét, phản cảm.

Thậm chí, bởi vì Đồng Nhã Nhi học theo An Ly, khiến Minh Huyền Liệt càng thêm không vui, lúc đó trong tay có vũ khí thì

anh nhất định sẽ khiến Đồng Nhã Nhi thậm chí không dám mở miệng trước mặt anh.

Với sự khôn ngoan của Minh Huyền Liệt, anh có thể đoán rằng tâm trí của Đồng Nhã Nhi không đơn thuần.

Nếu sau này cô ta an phận thì Minh Huyền Liệt sẽ không làm gì cô ta, nhưng nếu cô ta dám có ý đồ xấu với An Ly ...

Minh Huyền Liệt không ngại để cô ta biết được địa ngục trần gian là như thế nào.

“Buổi tối muốn ăn gì?” Minh Huyền Liệt hỏi.

An Ly cười hắc hắc, cố ý giở trò xấu, cố gắng lấy lại quyền chủ đạo: "Muốn ăn Huyền Liệt ca ca ~"

"..." Minh Huyền Liệt hít vào một hơi, giọng nói của anh trầm hơn và có từ tính hơn trước, mang theo chút cảnh cáo, "Cô chắc chứ?"

An Ly cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, theo bản năng co rụt cổ lại, nhanh chóng đổi miệng: "Em muốn ăn đồ Tây ~"

Minh Huyền Liệt cười khẽ một tiếng và yêu cầu tài xế chuyển hướng đến nhà hang Tây hàng đầu ở khu trung tâm thương mại.

An Ly, người phụ nữ này, lúc nào trông cũng cực kỳ chủ động, nhưng khi giật mình hù dọa cô, cô liền sợ hãi, thật sự là rất ... dễ thương.

Khi đến nhà hàng, Minh Huyền Liệt trực tiếp đưa An Ly đến phòng đã đặt trước, bữa ăn đã được gọi sẵn, chỉ cần vào trong đợi.

Sau khi Minh Huyền Liệt ngồi xuống, An Ly không ngồi đối diện với anh, mà ngồi bên cạnh anh, ôm lấy cánh tay anh, tiếp tục dán vào người anh.

Nhưng Minh Huyền Liệt không hề cảm thấy ghê tởm.

An Ly: "Huyền Liệt ca ca, trước bữa ăn có muốn ăn tráng miệng một chút không?"

Vừa vặn cô có chút muốn ăn đồ ngọt.

“… Được.” Đôi mắt sâu thẳm và u ám của Minh Huyền Liệt rơi vào cái miệng nhỏ nhắn của An Ly, anh nghiêm nghị nói:

“Đó là điều cô muốn.”

Vừa dứt lời, Minh Huyền Liệt đã nắm lấy cánh tay An Ly, nâng cằm cô lên và cúi đầu xuống ...

(Nguồn Hố Truyện hotruyen .com)

"Ưm ..." An Ly sững sờ chớp chớp đôi mắt to, cô không có ý đó! Món tráng miệng không phải là cô!

An Ly khóc không ra nước mắt, chỉ có thể để Minh Huyền Liệt tùy ý cướp đoạt ...

Mãi cho đến khi có tiếng gõ cửa, Minh Huyền Liệt mới khôi phục lại lý trí, ngừng lại.

Lúc này, An Ly sắp bị bắt nạt muốn khóc ...

Khi người phục vụ tiến vào phục vụ bữa ăn, anh ta trừng lớn mắt khi nhìn thấy dáng vẻ bối rối và hấp dẫn của An Ly.

“Nhìn cái gì vậy?” Minh Huyền chặn An Ly nguy hiểm mở miệng, giọng nói như cắn xé như băng đao, kèm theo khí tức kinh người.

Người phục vụ căn bản không chịu nổi, bị anh dọa đến toàn thân phát run, vội vàng cúi đầu xin lỗi, "Thật xin lỗi! Minh thiếu gia, thật xin lỗi! Tôi không khống chế được ánh mắt của mình, không nên tùy tiện nhìn loạn. Xin hãy tha thứ cho tôi! "

Anh ta thực sự không muốn sống! Làm sao anh ta có thể thản nhiên nhìn người phụ nữ của Minh Huyền Liệt ?!

"Huyền Liệt ca ca? Làm sao vậy?" An Ly vẻ mặt khó hiểu, chuyện gì xảy ra vậy?

“Không sao.” Đối mặt với cô, Minh Huyền Liệt lập tức bỏ đi khí tức đáng sợ, lạnh lùng nói với người phục vụ: “Còn chưa cút.”

"Vâng! Vâng!" Nhân viên phục vụ vội vàng rời khỏi phòng!