May mắn thay cô vẫn còn giữ nó!
Tống Ỷ Thi buông tay nắm cửa, quay người đi lấy điện thoại: "Vậy cậu đợi chút, tôi gọi điện thoại cho giáo viên."
"Ừ." Thẩm Diệu Chu đáp một tiếng, sau khi Tống Ỷ Thi xoay người vào trong, cậu ấy cũng nối gót vào theo.
Sở Nghệ Niên thoáng chạm vào mắt cậu ấy, cả hai người đều tỏa ra ánh mắt sát khí đầy lạnh lùng.
Tống Ỷ Thi kéo chiếc ba lô của mình ra khỏi phòng tắm, sau đó ngồi xổm xuống bắt đầu lục tìm điện thoại.
Cô không lưu nhiều số trong danh bạ điện thoại di động, hơn nữa cũng hiếm khi sử dụng điện thoại di động của mình, cho nên cô toàn để điện thoại trong ba lô của mình để tránh làm mất.
"Điện thoại đâu mất rồi?" Tống Ỷ Thi cau mày vừa lục tìm vừa lẩm bẩm.
Còn Sở Nghệ Niên và Thẩm Diệu Chu ngồi trên ghế sô pha đối diện nhau, rõ ràng hình ảnh "nước sông không phạm nước giếng".
Không khí trong phòng bỗng chốc cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn sót lại tiếng nói càm ràm của Tống Ỷ Thi.
"A, tìm thấy rồi." Tống Ỷ Thi lấy điện thoại di động ra, sau đó giở cuốn sổ do nhà trường cung cấp tìm được số điện thoại của giáo viên, cô nhấn nút bấm gọi.
"Bíp… bíp…" Trong không gian im lặng, âm thanh chờ đợi bên kia bắt máy dường như dài đến vô tận.
"Sao không ai trả lời nhỉ?" Tống Ỷ Thi rút màn hình điện thoại nhìn lên màn hình.
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói: “Hôm nay mọi người đều mắc mưa, có lẽ là đã đi tắm rồi đi ngủ sớm rồi."
Tống Ỷ Thi không quay đầu nhìn lại. Cô không bỏ cuộc, gọi thêm vài cuộc nữa, mỗi lần đều phải chờ dài mòn mỏi, cuối cùng một giọng nữ máy móc truyền đến: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…"
Tống Ỷ Thi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cúp máy, cất điện thoại vào trong túi.
Cô nhìn Thẩm Diệu Chu bằng vẻ mặt đau khổ: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Diệu Chu đưa tay về phía cô: "Đưa điện thoại cho tôi."
Tống Ỷ Thi vuốt ve mặt sau chiếc điện thoại một lúc, sau đó mới miễn cưỡng đưa nó cho cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu nhập một dãy số, bấm gọi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
"Là tôi, Thẩm Diệu Chu. Tôi không mang theo thẻ phòng nên bị khóa cửa bên ngoài rồi."
"Bây giờ tôi đang ở 631."
Cậu ấy nói vài ba câu với bên kia, sau đó cúp điện thoại và trả điện thoại cho Tống Ỷ Thi.
Tống Ỷ Thi chọn một ghế sô pha cách xa hai người kia rồi ngồi xuống, cô hỏi: "Thế nào rồi?"
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói: "Lát nữa sẽ có người đến đón."
"Vậy thì tốt!" Lông mày Tống Ỷ Thi nhanh chóng dãn ra, tâm tình thoải mái hơn hẳn, dưới ánh đèn vàng ấm áp, mi mắt cô càng thêm rạng ngời, thậm chí còn vô thức truyền đi dòng cảm xúc tích cực cho người xung quanh.
Nhìn thấy vấn đề phiền toái của Thẩm Diệu Chu đã được giải quyết xong xuôi, Tống Ỷ Thi có thể không vui sao?
Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Sở Nghệ Niên. Ngay lúc đó, khóe miệng của anh khẽ nhếch lên.
Căn phòng nhanh chóng trở về bầu không khí im lặng lạnh lẽo như lúc ban đầu.
Tống Ỷ Thi xấu hổ đến nỗi muốn thoát xác khỏi cái nơi này.
Cô nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Ba người họ ngồi cùng nhau thành một hình tam giác, điều này rất rất rất kỳ cục!
Ba người bọn họ ngồi tù tì liên tục mười phút như thế.
Tống Ỷ Thi mở to mắt nhìn chằm chằm.
Thẩm Diệu Chu không rời đi thì không nói làm gì, nhưng tại sao Sở Nghệ Niên lại không đi chứ? Anh muốn ngồi đây diễn tấu với cô à? Hay đang chờ đợi lượt về của mình?
Cuối cùng Thẩm Diệu Chu hắt hơi một cái phá vỡ sự im lặng từ nãy giờ.
Cậu ấy sụt sịt, nhưng vẫn ngồi yên trên ghế sofa.
Nhưng cái hắt hơi này giống như sự khởi đầu của một câu thần chú hắc ám vậy.
"Hắt xì, hắt xì,...."
Thẩm Diệu Chu bắt đầu hắt hơi không ngừng, một tay cậu ấy nắm chặt tay vịn của ghế sô pha, khi hắt hơi vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, dáng người không hề lay động.
Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Diệu Chu ngày càng tồi tệ, Tống Ỷ Thi thầm nghĩ nếu không chịu làm gì, rất có thể sau này sẽ bị hội trưởng Thẩm coi là người đã chứng kiến giây phút ô nhục của mình, rồi sau đó còn cho người đi ám sát cô nữa thì sao?
Tống Ỷ Thi chỉ vào khăn tắm trong tay mình cùng với hộp thuốc, nói: "Cậu có thể dùng mấy thứ này."
Sau khi nói xong, Tống Ỷ Thi cảm thấy lời nói của cô có vẻ hơi thờ ơ. Vì vậy, cô đứng dậy, đi tới, cầm lấy ấm nước trên bàn trà: "Tôi đun nước nóng cho cậu nhé?"
Nói xong, không đợi Thẩm Diệu Chu trả lời, cô xoay người đi tới bồn rửa tay, rửa sạch ấm đun nước, đổ đầy nước, đun sôi, sau đó tráng qua ly... Động tác này lập đi lập lại ba lần, tiếp đó mở nắp chai nước khoáng, đổ nước vào ấm, cắm điện nấu nước sôi.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Sở Nghệ Niên càng co giật nhiều hơn.
Chẳng lẽ Thẩm Diệu Chu không có tay sao? Sao lại để một cô gái nhỏ cứ chạy tới chạy lui vì cậu ta như vậy chứ?