Ung Dương sửng sốt.
Bài kiểm tra tiếng Anh?
Ở đâu ra vậy...chẳng lẽ là của cậu ấy sao? Một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt của Ung Dương.
Bài kiểm tra đó là của Tống Ỷ Thi.
Hôm bữa lúc cậu bước vào trong phòng tắm đã đặt tờ giấy kiểm tra đó trên bàn trà, có lẽ lúc đó bà đã bước vào và nhìn thấy nó.
Y Mỹ Tâm chỉ vào chiếc bàn dài phía sau: "Toàn bộ đều là quà mà họ tặng cho con đấy!"
Dì Ung Ái Quyên cũng đến chúc mừng cậu.
Người phụ nữ này luôn bận rộn với công việc làm ăn của mình, vào lúc này bà ấy đáng lẽ phải xuất hiện tại cuộc họp kinh doanh mới đúng nhưng bây giờ lại đến đây tham dự tiệc chúc mừng của cháu trai, bà ấy mỉm cười nói: "Dương Dương thật tuyệt vời, hôm bữa dì đã mua cho cháu chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn mà cháu thích rồi đấy! Đây, chìa khóa đây..."
Một lát sau, mấy người cô dì chú bác dượng gì đó kéo đến ùn ùn.
Ung Dương mở miệng muốn giải thích, nhưng đến cuối cùng lại không nói gì.
Chẳng lẽ nói bài kiểm tra đó không phải của mình?
Nhưng nếu cả bầy xúm lại hỏi cậu cái tờ giấy đó là của ai?
.......Thế thì phiền toái lắm!
Bữa tiệc chúc mừng kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Y Mỹ Tâm còn muốn cùng mọi người ôn về chuyện cũ, cho nên cậu quyết định về nhà trước. Cậu của cậu còn ở phía sau cười nói: "Chắc chắn là vội vã học hành rồi..."
Ung Dương: ...
Cả ngàn năm nay chưa bao giờ bị gán cho cái từ này.
Ung Dương chỉ mang theo mấy món quà mà bác và chú đã tặng về nhà.
Mấy người giúp việc trong nhà chuyển đống quà cáp đến phòng cậu và chất thành đống trên thảm.
Ung Dương đã qua cái tuổi sáng mắt mỗi khi được người lớn cho quà rồi, nhưng mấy ai chê quà được tặng chứ?
Hình ảnh của Tống Ỷ Thi đột nhiên hiện ra trong tâm trí của Ung Dương.
Nói gì thì nói, cũng nhờ có cô mà cậu mới nhận được mấy món quà này.
Ung Dương mím môi dưới, cậu ngồi xuống thảm, tay phải cầm một con dao rọc giấy, chậm rãi mở từng món quà. Mỗi lần mở một cái, cậu sẽ nhìn thật kỹ xem nó là cái gì.
Việc mở gói quà một cách kiên nhẫn như vậy chỉ có thể nhìn thấy khi cậu mới lên tám mà thôi.
Đến khi bóc đến cái cuối cùng, Ung Dương cũng không còn nhẫn nại nữa, hai hàng lông mày cau có cố gắng kìm nén cơn giận bùng phát trong người.
Cùng lúc đó, bọc giấy trong tay cũng được mở ra, bên trong lộ ra một hộp rượu đỏ.
Cậu lại mở tiếp một hộp khác ra.
Bên trong có đặt một viên hồng ngọc.
Ung Dương lập tức nghĩ ngay đến Tống Ỷ Thi.
Tinh tế và lộng lẫy.
Ung Dương nhanh chóng đóng nắp lại.
...Được rồi, hay là đưa cái này cho cậu ấy vậy. Thứ này hình như lấy được từ cuộc đấu giá vừa được tổ chức vào tuần trước thì phải?
Có lẽ cậu ấy...sẽ thích vật này?
Không phải con gái luôn thích mấy thứ như vậy sao?
Ung Dương đứng dậy, suy nghĩ một chút rồi đặt chiếc hộp lên đầu giường.
Trong hành lang khách sạn ở thành phố Kinh.
Thẩm Diệu Chu đứng đó một lúc lâu.
Cậu ấy phát hiện ra mình chỉ mang theo khăn tắm và thuốc, hình như... không có thẻ phòng.
Thẩm Diệu Chu: "..."
Thẩm Diệu Chu giơ tay bấm chuông cửa.
Đúng lúc Tống Ỷ Thi mặc một chiếc áo phông và quần thể thao bước ra ngoài, bên ngoài còn quấn thêm một chiếc váy ngủ.
Sở Nghệ Niên liếc mắt nhìn cô.
Ngay cả khi cô bọc mình như một cái bánh ú, nhưng khi vừa bước ra từ phòng tắm, cả người cô bị cái nóng bao trùm, làn da bị hơi nước làm cho hồng hào hẳn lên, ngay cả đôi mắt ngấn nước liếc mắt nhìn sang cũng tràn đầy cảm xúc dạt dào.
Sở Nghệ Niên: "Chờ một chút, anh đi mở cửa cho."
Tống Ỷ Thi liên tục lắc đầu: "Không, không, không được."
Lỡ như người bên ngoài là giáo viên, hay một học sinh nào đó, hoặc người phục vụ tới tìm cô, bây giờ mà mở cửa ra thì sao cô tẩu thoát kịp khỏi phòng chứ?
Tống Ỷ Thi bướng bỉnh đi về phía cửa.
Sở Nghệ Niên thở dài một hơi, anh đứng dậy đi theo sau cô.
Tống Ỷ Thi mở cửa trước.
Sở Nghệ Niên đứng phía sau, như làm chỗ dựa tinh thần vững chắc cho cô vậy.
"Thẩm... Thẩm Diệu Chu?" Tống Ỷ Thi mở cửa ra nhìn, cô sửng sốt, theo phản xạ muốn đóng cửa lại.
Nhưng khổ nỗi động tác của Thẩm Diệu Chu lại nhanh hơn cô, cậu ấy đẩy cửa mạnh một cái, trông thì tưởng là động tác tự nhiên, nhưng lại mang theo sức lực rất lớn.
Biểu cảm của Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lùng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu ngơ ngác nói: "Tôi không vào phòng được."
Tống Ỷ Thi: ?
Tống Ỷ Thi: "Thẻ phòng của cậu đâu?"
Thẩm Diệu Chu: "Lúc nãy ra khỏi phòng quên mang theo rồi."
"Vậy thì gọi điện thoại nhờ giáo viên làm lại thẻ cho..."
"Tôi cũng không mang theo điện thoại."
"..."
Thẩm Diệu Chu cũng có lúc phạm phải loại sai lầm tức lộn ruột như vậy sao!
Tống Ỷ Thi lập tức nhớ đến chiếc điện thoại di động mà Vu Mẫn đã mua cho mình.