Chương 23

Thẩm Diệu Chu: "Được rồi."

Tống Ỷ Thi: "..."

Thẩm Diệu Chu: "Đi thôi."

Tống Ỷ Thi: "..."

Thôi được rồi, cũng chẳng có lý do gì từ chối nữa.

Vì chiều cao của chiếc ô đột ngột giảm xuống, nên trông có vẻ như Thẩm Diệu Chu đội chiếc ô lên đầu. Nhìn từ phía sau, một người thì chỉ che được đầu, còn một người che được đến nửa lưng, nhìn có vẻ hơi lố bịch nhưng tạo thành một bức tranh khá đẹp. Giống như chiếc ô này bao bọc hai người họ lại với nhau.

Lúc sau, giáo viên phía trước mới nhận ra rằng các học sinh có vẻ không bắt kịp.

Giáo viên vội vàng quay đầu lại nhìn, còn hét to: "Mau lên! Đừng để tụt lại phía sau..." Đến khi nhìn thấy Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu cầm ô đi đến thì giáo viên mới thở phào nhẹ nhõm, giáo viên sợ Thẩm Diệu Chu không quen.

Chẳng mấy chốc, tất cả họ đều đi bộ đến chỗ xe buýt do trường sắp xếp.

Những người khác đã đi lên trước, vì vậy Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu là những người cuối cùng, sau khi giáo viên ngồi xuống thì giáo viên lập tức ngẩng đầu lên và hét lớn về hướng hai người họ: "Mau lên!"

Thẩm Diệu Chu đẩy nhẹ eo của Tống Ỷ Thi.

"Đi lên đi."

Tống Ỷ Thi gần như nhảy dựng lên vì kinh ngạc.

Cô đột nhiên quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Thẩm Diệu Chu, sau đó nắm lấy tay vịn chạy nhanh lên.

Thẩm Diệu Chu đứng tại chỗ, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống tay, như thế cảm thấy được gì đó. Ngón tay thon dài của cậu ấy duỗi ra, nhưng trong lòng bàn tay lại không có gì cả. Nhưng lại giống như vận mệnh đã sắp đặt, cậu ấy đã bắt được một thứ gì đó.

Có lẽ là... cái cảm giác mềm mại và mỏng manh, được giữ trong lòng bàn tay cậu ây. Vòng eo của cô vừa mềm vừa nhỏ.

Thẩm Diệu Chu híp mắt, vẻ mặt không chút thay đổi. Cậu ấy từ từ đóng ô lại, đứng thẳng lưng. Sau đó cậu ấy cầm ô lên xe.

Có người thốt lên: “Sao hội trưởng Thẩm lại ướt hết vậy?”

Đồng phục áo ngoài không chỉ ướt sũng, mà tóc cũng ướt, có vài lọn tóc ướt xõa xuống dính trên trán cậu ấy nhưng cũng không làm cho cậu ấy có vẻ chật vật mà ngược lại càng làm cho khuôn mặt luôn có vẻ lạnh lùng của cậu ấy có thêm một chút dịu dàng.

Không….không chỉ có thế!

Trên quần của Thẩm Diệu Chu, rõ ràng có một vệt nước bùn bắn tung tóe.

“Mình có khăn giấy ướt đây, hội trưởng mau lấy để lau đi.” Một cô gái đỏ mặt đưa khăn giấy ra.

Thẩm Diệu Chu nhíu mày, không trả lời.

Cô gái giơ lên một lúc, cũng thấy hơi xấu hổ.

Ngay lúc này Thẩm Diệu Chu đưa ô qua cho cô gái đó rồi nhờ cô gái đưa cho Tống Ỷ Thi: "Cầm lấy."

"..." Cả khuôn mặt của cô gái đỏ bừng, không biết là đang xấu hổ hay tức giận.

Cô gái đó không còn cách nào khác đành xấu hổ rút tay về, khô khan nói: "Ai mà đáng ghét quá vậy? Đi mà không nhìn đường hay sao? Làm cho hội trưởng Thẩm ướt cả người!" Cô gái dùng lời nói trút giận để che đậy sự bối rối của mình.

Thẩm Diệu Chu không đáp lại lời của cô gái ấy mà chỉ liếc nhìn Tống Ỷ Thi.

Người đáng ghét sao?

Đối với cô, thì cậu ấy có vẻ chính là người cô ghét.

Tống Ỷ Thi tránh đi ánh mắt của Thẩm Diệu Chu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính xe, giả vờ rằng người mà cô gái kia mắng không phải mình.

Cũng may tính tình Thẩm Diệu Chu quá lạnh lùng, vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, cũng không có nói thêm cái gì nữa.

May mắn thay, cơn mưa lớn bất ngờ ập đến nhưng đường không bị ngập quá nhanh nên xe buýt đã có thể đến khách sạn một cách an toàn.

Giáo viên dẫn đoàn xuống xe trước để nhận phòng, trong khi những người khác thì đợi ở khu vực sảnh chờ.

Những người khác đều cởϊ áσ khoác ướt sũng, hoặc thấp giọng nói chuyện, hoặc cúi đầu nghịch điện thoại, có người đang nghe điện thoại ... Chỉ có Tống Y Thạch và Thẩm Diệu Chu là khác.

Thẩm Diệu Chu ngồi thẳng trên sô pha, không có ý định nói chuyện cùng người khác. Có lẽ đối với cậu ấy thì hành động như thế rất là vớ vẩn tầm phào.

Còn Tống Ỷ Thi thì sao?

Cô nhờ người phục vụ khách sạn mượn một ít khăn giấy, ngồi xổm xuống cẩn thận lau vết bùn đất và vết bẩn trên ô.

Chắc chắn phải trả lại cho Sở Nghệ Niên. Nếu không thì khi cô giữa nó, dường như sẽ luôn có một mối liên hệ nào đó, như thế quá nguy hiểm!

Cô còn phải lau chùi sạch sẽ trước khi trả lại cho anh. Nếu không, nhỡ Sở Nghệ Niên nghĩ rằng cô gái này không thèm tôn trọng sự giúp đỡ của người khác, vậy mà cô ấy dám trả lại cho mình một chiếc ô bẩn, hay lắm, cô ấy đã thu hút được sự chú ý của tôi... Ọe.

Tống Ỷ Thi từ chối!

Để ngăn chặn tình trạng này và vì đại chúng thì tốt hơn là nhanh chóng dẹp khả năng ấy đi nó đi luôn!

Tống Ỷ Thi đang lau ô ở đằng kia, còn Thẩm Diệu Chu thì lại đang nhìn cô.

Cô ngồi xổm trên mặt đất, chân tay mảnh khảnh giống như đang cuộn tròn thành một quả bóng. Thẩm Diệu Chu không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng từ động tác cẩn thận của cô cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của cô lúc này rất là nghiêm túc.