Chương 18

Thẩm Diệu Chu đứng dậy đi trả sách.

Những người khác nhìn thấy thì muốn giúp một tay, nhưng không biết vì sao lại trần trừ, giống như không dám tiến lên giúp.

Cô bé kia đi tới đối diện Tống Ỷ Thi cũng chính là chỗ ngồi vừa rồi của Thẩm Diệu Chu ngồi xuống.

Nữ sinh cắt tóc ngắn, cằm nhọn, một đôi mắt như mắt mèo. Lúc giương mắt nhìn người, lộ ra chút kiêu ngạo.

"Tôi là Mạc Tiếu Phàm."

Tống Ỷ Thi: "Ồ."

Cô đứng lên, quay người, bước về phía trước.

Càng đi càng xa.

Mạc Tiếu Phàm sững sờ ngồi tại chỗ , chờ đến khi Tống Ỷ Thi đi xa, cô ấy mới không thể tin được quay đầu lại hỏi người bên cạnh: "Vậy mà cậu ta không thèm nhìn tôi hả?" "Cậu ta thấy tôi mà không sợ sao?" " Cậu ta biết cậu ta đang đắc tội với người nào không?"

"... Chị Mạc, người đi xa rồi."

"..." Mạc Tiếu Phàm hung hăng nuốt xuống một ngụm tức giận này, nói: "Lần sau, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta nhìn thẳng vào mắt mà nói chuyện với tôi!"

Tống Ỷ Thi thì ngược lại rất nhanh đã ném nữ sinh vừa rồi ra sau đầu.

Dù sao đời này cô với Thẩm Diệu Chu, sẽ không dây dưa với nhau, sau khi tham gia cuộc thi ở Thành phố Kinh trở về, cô sẽ không chỉ vòng quanh Thẩm Diệu Chu, sẽ để Thẩm Diệu Chu hiểu rõ, cô là một nữ hán tử đao thương bất nhập.

A?

Hình như cô thất bại rồi.

Ai nha, dù sao cũng không khác như vậy lắm.

Tống Ỷ Thi nghĩ tới đây thì đi nhanh hơn.

Chờ đến lúc trở về lớp ba, vừa lúc hết tiết hai.

Có lẽ là trải qua chuyện thăm bệnh lần trước nên khoảng cách giữa đám người Quách Viên với Tống Ỷ Thi được rút ngắn lại. Tống Ỷ Thi vừa ngồi xuống thì Quách Viên đi tới.

Quách Viên: "Thi Thi, nghe nói cậu với Thẩm hội trưởng..."

Tống Ỷ Thi: "Đi thư viện."

Quách Viên: "Các cậu đi để..."

Tống Ỷ Thi: "Để học tập chuẩn bị cho cuộc thi Tiếng Anh."

Quách Viên: "?" "Chỉ là vì cuộc thi tiếng anh."

Tống Ỷ Thi nhấn mạnh: "Đúng vậy, chỉ vì cuộc thi tiếng Anh thôi."

Quách Viên nhẹ nhàng thở ra, cười đặt hộp sô cô la xuống bàn Tống Ỷ Thi: "Vị mới."

Tống Ỷ Thi lấy bài tập từ trong cặp ra đưa cho cô ấy: "Nè, cậu cầm đi đi."

Quách Viên run lên.

Mặc dù bọn họ đối xử với cô tốt cũng là vì chép bài tập. Nhưng sao Tống Ỷ Thi lại dễ đồng ý như thế chứ, sao lại không có chút khó khăn nào... Thật giống như cô ấy xem chuyện này như một cuộc giao dịch công bằng, không vì bọn họ lấy lòng mà quan tâm bọn họ hơn.

Quách Viên cầm bài tập về.

Những người khác nhịn không được duỗi cổ, hỏi: "Sao rồi? Hỏi được cái gì rồi?"

Nói rồi, bọn họ trông mong nhìn về chỗ ngồi của Ung Dương. Trên ghế ngồi không còn ai, Ung Dương đã đi đánh cầu rồi.

"Một câu..." Quách Viên hít vào một hơi, nói: "Bạn học mới sẽ không chuyển sang lớp một, cũng không thích Thẩm Diệu Chu."

"Ha ha, tôi đã nói rồi, lớp một thì có cái gì tốt? Có tốt bằng lớp chúng ta không?"

"Mặc dù mới ngắn ngủi vài ngày, nhưng bạn học mới đã bị chúng ta làm cảm động, thích chúng ta rồi, chắc chắn không nỡ rời khỏi lớp ba chúng ta đâu..."

Quách Viên nghe bọn họ nói thì nói thầm trong lòng.

Không phải.

Hình như bạn học mới cũng không thích chúng ta.

Cũng không giống như những người khác, bởi vì chúng ta hơi lấy lòng một chút liền mừng rỡ, ước gì được làm bạn bè với chúng ta.

Quách Viên nhìn chằm chằm sách bài tập đang mở, mắt trừng lớn.

Ôi trời? Mình để ý bạn học mới có thích bọn mình không làm gì?

Tống Ỷ Thi nghe người ta nói đến bài đăng mới, liền dùng điện thoại mới mà Vu Mẫn đưa cho mình, thử lên diễn đàn trường tìm kiếm bài đăng... Nhưng cô không tìm được bài đăng có liên quan đến cô trong lời nói của bọn họ.

Cái quái gì vậy?

Thôi mặc kệ đi.

Trong sân bóng rổ.

Điền Vấn An nhìn thoáng qua Ung Dương đang ngồi trên khán đài, nhịn không được nói chuyện với người bên cạnh: "Anh Dương thật sự không đến chơi bóng à?"

"Chắc là sẽ không tới. Hôm nay anh Dương sao vậy? Nhìn qua tâm trạng không tốt lắm."

"Không biết." Vẻ mặt Điền Vấn An hoang mang mờ mịt.

Ung Dương đang cúi đầu xem tin tức trên điện thoại.

【[ Wechat ] của bạn có một tin nhắn mới 】

Ấn vào.

【 Cậu Ung, bài đăng đã được xóa. 】

Ung Dương tắt điện thoại di động.

Mấy trò xiếc kiểu này cũng không hiếm thấy. Trong trường học luôn có vài người nghĩ trăm phương ngàn kế để ức hϊếp một số người khác. Nhưng gan lớn đến mức lôi cả cậu vào... thì phải trả giá đắt.

Trong đầu Ung Dương không tự giác nhớ đến bóng dáng Tống Ỷ Thi.

Duyên dáng lại yếu ớt.

Trong đầu của cậu cô xoay người, lộ ra gương mặt xinh đẹp.

Cô bị ức hϊếp như thế này, liệu có khóc không?

Mấy ngày sau, mỗi ngày Tống Ỷ Thi đều tranh thủ lúc rảnh rỗi, đi qua thư viện, cố gắng làm thật nhiều đề thi liên quan đến cuộc thi tiếng anh.

Việc học tập quả thật là vừa khó vừa nhàm chán.

Nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ tới không học tập thật tốt, tương lai sẽ bị Sở Nghệ Niên, Ung Dương với Thẩm Diệu Chu xoay tới xoay lui thì lập tức liền lên tinh thần.