Ung Dương cởϊ qυầи áo rồi tùy tiện ném vào máy giặt.
Khi Ung Dương quay người đi vào phòng tắm, bỗng nhiên cậu dừng lại. Sau đó, cậu quay trở lại chỗ máy giặt, lấy tờ bài thi từ trong áo ra.
Cậu rời khỏi trường và đi thẳng đến câu lạc bộ đua xe mà không đem theo cặp sách. Cho nên lúc đi đua xe, cậu đã ném thứ đó vào áo.
Suýt chút nữa tập bài thi này đã trở thành một cục giấy nhão trong máy giặt rồi.
Ung Dương mở tập bài thi ra rồi đặt nó lên bàn.
Điểm số màu đỏ tươi trên bài thi đập vào mắt cậu.
Thành tích khá tốt.
Ung Dương không nhịn được mà xem lại hai lần, cậu thầm đánh giá bài viết tiếng anh này cũng không tệ. Không có gì ngạc nhiên khi Điền Vấn An và nhóm người trong lớp lại muốn mượn bài của cô. Trong lớp có khá nhiều người đạt thành tích cao nhưng bọn họ không thèm mượn, đám người này chỉ muốn mượn bài của cô thôi… Hình ảnh của Tống Ỷ Thi hiện lên trong tâm trí của Ung Dương.
Cô gái này… tính cách rất mềm yếu sao?
Dù sao dáng vẻ của cô trông cũng rất mềm mại.
Ung Dương cầm quần áo đi tắm rửa, trong đầu cậu không ngừng suy nghĩ rối loạn về những việc vừa rồi.
Cậu vừa bước vào thì có tiếng gõ cửa vang lên.
“Dương Dương, Dương Dương. Con có ở đây không?”
“Dương Dương, mẹ vào đây…”
Giọng nói của mẹ Ung Dương vừa vang lên kèm với tiếng mở khóa của lanh canh.
Một người phụ nữ mặc sườn xám bước bào, bà nhìn xung quanh một vòng và thấy đèn trong phòng tắm đang sáng.
“Không phải con nói cánh tay bị trầy rồi sao? Con chưa bôi thuốc mà đã tắm rửa, không sợ vết thương sẽ bị nhiễm trùng sao?” Người phụ nữ tức giận trừng mắt nói.
Bà đi đến ghế sô pha rồi ngồi xuống, định đợi Ung Dương tắm xong rồi đi ra. Nhưng bỗng nhiên bà nhìn thấy bài thi trên bàn, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi đã thấy con điểm màu đỏ cao chót.
Dòng chữ “Tống Ỷ Thi” được viết bằng bút mực nước màu đen trên tờ bài thi đen trắng nên chúng đã bị bỏ qua.
Người phụ nữ bật dậy khỏi ghế sô pha và vội vã đi xuống lầu để gọi điện thoại.
“Mẹ à, bây giờ Dương Dương không đến được ạ, thành tích của thằng bé tiến bộ trong sự lặng lẽ ấy…”
“Cha, hiện tại Dương Dương có thể dễ dàng đạt được hơn một trăm điểm luôn!”
“Làm sao có thể là của người khác? Nhất định đây chính là điểm kiểm tra của Dương Dương. Thằng bé vốn dĩ rất lười chép bài và còn không bao giờ gian lận. Bài thi của người khác không có khả năng xuất hiện ở đây… Mọi người đã từng thấy thằng nhóc nhà mình mang đồ của người khác về nhà bao giờ chưa?”
“Thằng bé Dương Dương này từ nhỏ đến lớn, rất ít khi đạt điểm cao. Chúng ta có nên tổ chức tiệc mừng để cổ vũ cho nó không nhỉ?
Ở dưới lầu, tiếng điện thoại không ngừng reo lên.
Trên lầu, cuối cùng Ung Dương cũng đã tắm rửa xong. Vì để không làm mất tập giấy mỏng kia, Ung Dương đã cất nó trong túi bóng rổ. Sau đó, cậu ngồi trên ghế và chơi game. Ung Dương không biết rằng mẹ cậu đã mở bữa tiệc ăn mừng lớn cho cậu và mời đến tận hơn chín chín người…
Bây giờ bài viết đăng trên diễn đàn Tieba với tiêu đề là《Ung Dương thích học sinh mới đó là Tống Ỷ Thi đến từ lớp ba!!!》vẫn đang rất thu hút người đọc. Trong khi đó, Tổng Ỷ Thi còn đang ở trong bệnh viện để truyền nước.
Y tá vén góc chăn cho Tống Ỷ Thi, cô ấy không ngừng quay đầu nhìn Sở Nghệ Niên.
“Trông anh rất giống như một minh tinh…”
Sở Nghệ Niên ngồi trên ghế sô pha, anh điềm tĩnh trả lời: “Ồ, thật như thế sao? Có rất nhiều người cũng nói tôi như vậy.
Y tá đó da mặt mỏng nên khi nghe câu trả lời của anh xong thì không dám hỏi nhiều nữa, sau đó cô ấy dặn dò những điều cần lưu ý rồi nhanh chóng đi ra ngoài ngay.
Lúc này, Sở Nghệ Niên mới đứng dậy và đi đến giường bệnh.
Tống Ỷ Thi đã ngủ rồi, cô nép mình ở trong chăn trông giống như một đóa hoa mỏng manh.
Sở Nghệ Niên quay lại tìm điện thoại trong cặp sách của cô nhưng lại không thấy.
Anh quay đầu nhìn tấm chăn đắp trên người Tống Ỷ Thi, cuối cùng anh cũng từ bỏ ý định vén chăn của cô để tìm điện thoại. Có lẽ ngay từ đầu nhà họ Tống hoàn toàn không đưa điện thoại di động cho cô.
Sở Nghệ Niên mở điện thoại, tìm số của Vu Mẫn và gửi cho bà ta một tin nhắn:
Tống Ỷ Thi bị sốt cao nên đang ở trong bệnh viện thành phố.
Sau khi gửi tin nhắn xong, Sở Nghệ Niên cảm thấy gần như anh đã làm mọi thứ có thể làm. Vì vậy, anh cầm lấy áo khoác và bình tĩnh rời đi.
Anh không quay về phim trường.
Hôm nay thái độ làm việc tiêu cực của diễn viên nữ khiến mọi người rất khó chịu.
Khi anh về đến khách sạn, người trợ lý đã ngồi ở đại sảnh chờ anh. Khi anh bước vào, cậu ấy lập tức đi tới đón anh.
“Cuối cùng anh đã trở lại.” Trợ lý nói, còn nhìn phía sau Sở Nghệ Niên hỏi: “Cô gái kia đâu rồi?”
“Bệnh viện.”
“Bệnh viện? Anh đã tới bệnh viện sao?” Trợ lý bất ngờ, trên mặt hiện rõ sự khϊếp sợ.
Giới giải trí cái này rất hỗn loạn, cho nên Sở Nghệ Niên lập tức hiểu ẩn ý của người trợ lý.