Chương 8: Bôi thuốc

Lăng Mộc cũng không biết lý do vì sao lại đồng ý với yêu cầu cùng nhau dùng bữa của Khâu Chấn Dương, đến khi phản ứng lại, trong tay đã cầm đôi đũa rồi.

“Những món ăn này nhìn cũng không tệ lắm a.” Khâu Chấn Dương đem hộp cơm mở ra sau đó vô cùng thích thú nhìn đồ ăn của thế giới này.

Những món ăn này so với những món ăn ở thế giới cũ kém rất nhiều, đa số đều là những món chưa từng thấy qua, có một ít món xào có màu tím, có chút màu hồng nhạt, ngay cả thịt cũng không khác gì.

Khâu Chấn Dương nghĩ mọi người đều ăn được, vẻ ngoài kì lạ như vậy chắc cũng không có gì, chắc vị cũng không tệ lắm, liền gắp một đũa rau dưa màu hồng lên.

Vừa bỏ vào miệng nhai hai cái, Khâu Chấn Dương đột nhiên đổi sắc, không kịp phản ứng, trực tiếp phun đồ ăn ra ngoài, rơi thẳng vào hộp cơm đối diện của Lăng Mộc.

Lăng Mộc mặt không biểu tình gì: “……”

Khâu Chấn Dương xấu hổ nói: “…… a, xin lỗi, ngại quá, ta không cố ý đâu.”

Nói rồi liền đem hộp cơm của mình đổi cho Lăng Mộc, ngại ngùng đem thức ăn phía trên ném vào thùng rác bên cạnh.

Thánh thần thiên địa ơi, từ bé đến lớn hắn chưa bao giờ ăn thứ đồ ăn kinh khủng như vậy!

Sau đó, Khâu Chấn Dương một đũa cũng không dám gắp, chỉ có thể ăn cơm không, nhìn Lăng Mộc mặt không đổi sắc mà ăn những món ăn đủ loại màu sắc kia. Cũng may cơm vẫn còn giữ nguyên hương vị, nhai một lúc vẫn còn có thể cảm giác được có vị ngọt, mềm mềm thơm ngọt ăn vào cũng không thấy khó chịu.

“Ta nói này, những món ăn này, ngươi ăn rồi cảm thấy thế nào?” Khâu Chấn Dương cẩn thận dò hỏi, hắn lo lắng có phải là khẩu vị của hắn cùng những người ở đây khác nhau hay không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại hắn chỉ là hồn xuyên, cho dù nguyên thân và mình giống nhau như đúc, chỉ là trẻ hơn vài tuổi, nhưng dù sao cũng là người của thế giới này a.

Lăng Mộc nâng mắt lên nhìn, lại gắp một đũa đồ ăn cho vào trong miệng nhai, nói: “Không ngon.”

Khâu Chấn Dương yên tâm, xem ra vị giác của mình vẫn bình thường.

Hắn tiếp tục im lặng ăn cơm, lục lại một chút ký ức trong đầu, phát hiện nguyên thân từ nhỏ đến lớn đều ăn cái loại thức ăn dở đến bùng nổ này.

Người tinh tế dường như đã quen rồi, tuy rằng khó ăn, nhưng có thể no bụng, ít ra còn ngon hơn dịch dinh dưỡng.

Dịch dinh dưỡng là thực phẩm bổ sung phổ biến dùng thay thế cơm ở đây, hơn nữa nếu so với thịt và thức ăn khác, vừa tiện vừa rẻ, vì vậy nhiều người lựa chọn sử dụng dịch dinh dưỡng thay vì ăn cơm. Nhưng dịch dinh dưỡng dù sao cũng không bằng đồ ăn chân chính, đặc biệt đối với người trẻ đang còn tiếp tục phát triển, ăn đồ ăn chân chính mang đến cảm giác no bụng và thoải mái hơn nhiều so với dịch dinh dưỡng, cho nên nhà ăn của học viện Tinh Tế mới cung cấp bữa ăn.

Khâu Chấn Dương cuối cùng cũng gắp một đũa thịt, nhắm mắt khó khăn mà ăn, mới phát hiện ra thịt ăn vẫn ngon hơn mấy cái khác không ít, chỉ là so với thế giới cũ, vẫn còn tệ lắm.

Có vẻ như, nếu muốn ăn ngon hơn, thì phải tự làm rồi.

Một bữa cơm Khâu Chấn Dương ăn đến thất thần, Lăng Mộc thật ra cảm thấy rất vui.

Từ khi mẫu thân gả vào Lâm gia, sinh hoạt phí mà Lâm gia cấp Lăng Mộc một phân tiền cũng không nhận, ngày thường phải đi làm công để nuôi mình và muội muội, phương diện ăn uống chỉ có dịch dinh dưỡng. Mà sau khi bị Lâm gia đuổi ra ngoài, hơn nữa còn có một mẫu thân tiêu tiền như nước, cuộc sống của Lăng Mộc càng thêm khó khăn, suýt chút nữa ngay cả tiền mua dịch dinh dưỡng cũng không có. Hôm nay ở nhà ăn y có mua một ít, kết quả lại bị Lâm Nặc làm rơi mất.

Vì để tiết kiệm tiền, Lăng Mộc không có mua lại, cứ nghĩ rằng hôm nay phải chịu bụng đói rồi, không nghĩ tới Khâu Chấn Dương vậy mà lại đem đồ ăn đến đây. Đối với chuyện này, tuy rằng Lăng Mộc không nói ra, trong lòng vẫn rất cảm kích.

Tính tình của y chỉ là có hơi lạnh lùng, chứ không phải không biết tốt xấu.

“Đúng rồi, ta còn mang theo thuốc mỡ đến đây.” Khâu Chấn Dương nhìn Lăng Mộc đang dọn dẹp hộp cơm, cười cười lấy ra thuốc mỡ, “Trước đó lúc ngươi ngất xỉu ở chỗ khảo nghiệm, ta ôm ngươi đi tìm sơn động không chú ý, khiến cho trên người xuất hiện nhiều vết thương, thực xin lỗi.”

Sợ rằng Lăng Mộc sẽ cự tuyệt, Khâu Chấn Dương tìm bừa một cái cớ.

“Không cần.” cho dù là như vậy, Lăng Mộc vẫn rất không thích, mày nhăn thật chặt.

Khâu Chấn Dương thầm thở dài, đang muốn khuyên nhủ thêm chút nữa, đầu cuối trên cổ tay Lăng Mộc đột nhiên vang lên.

Y nâng tay lên nhìn, là muội muội muốn gọi video.

Lăng Mộc liếc mắt nhìn Khâu Chấn Dương một cái, thấy người phía sau ngoan ngoãn giơ tay ở trên miệng làm động tác kéo khóa, sau đó mới nhấc máy.

“Ca ca!” ngay sau đó, trong màn hình được chiếu ra tầm một mét từ đầu cuối, xuất hiện một tiểu nữ hài (cô gái nhỏ) mười mấy tuổi. Tiểu nữ hài phấn nộn (hồng hào) ngoan ngoãn rất xinh đẹp, có ba phần tương tự với Lăng Mộc, cột hai chúm tóc đuôi ngựa nhìn qua đang rất hưng phấn.

“Lăng Đang, tan học rồi sao? Ở trường có ngoan ngoãn nghe lời không?” Cùng muội muội nói chuyện, biểu tình của Lăng Mộc dịu đi, trong ánh mắt ánh lên sự dịu dàng.

Khâu Chấn Dương yên lặng nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng hơi ngứa.

Đến khi nào, y mới có thể dùng biểu tình như vậy nhìn mình đây?

Tiểu nữ hài vui vẻ hoạt bát, nói chuyện mềm mềm mại mại, báo với ca ca tình hình hôm nay của mình như thế nào, còn lo lắng hỏi: “Khảo nghiệm của ca ca như thế nào rồi? Nếu không qua được cũng không sao, Lăng Đang sẽ ở bên cạnh ca ca, không cần sợ ~”

Lăng Mộc nghe muội muội nói, trong lòng ấm áp, khóe miệng gợi lên một ít ý cười: “Tất cả đã xong rồi, không cần lo lắng.”

Nụ cười kia khiến cho Khâu Chấn Dương cả người đều nóng lên, hô hấp trở nên nặng nề hơn một chút, nhất thời không khống chế được, mùi hương của tin tức tố cũng dần đậm lên.

Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra khắp phòng, giống như mùi chăn bông đã được phơi dưới ánh nắng vậy, mang theo ấm áp, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Lúc đầu Lăng Mộc còn chưa phát hiện ra, đến khi nhận ra thì trừng lớn đôi mắt, không dám tin mà quay đầu nhìn về phía Khâu Chấn Dương.

Có chuyện gì với cái tên này vậy?

Bị nhìn chằm chằm, mặt Khâu Chấn Dương nóng lên, xấu hổ mà ho khan một tiếng.

“Di, ca ca, trong phòng ca có người sao?” Lăng Đang nghe được thanh âm, nghi hoặc theo tầm mắt Lăng Mộc nhìn qua, nhưng camera không thể nhìn qua bên đó.

Khâu Chấn Dương không chịu được ánh mắt của Lăng Mộc, vì để che bớt xấu hổ mà đến trước camera, cười chào hỏi Lăng Đang: “Tiểu muội muội, ta tên là Khâu Chấn Dương, là bằng hữu (bạn) của ca ca muội.”

Chợt xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho Lăng Mộc không kịp trở tay, không kịp ngăn cản Khâu Chấn Dương, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn xuất hiện trong tầm mắt của muội muội.

“Oa, ca ca vậy mà có bằng hữu kìa!” Lăng Đang lập tức trở nên hưng phấn, cao hứng vỗ vỗ tay. (Tomato : Đứa em đáng đồng tiền bát gạo ghê)

Lăng Mộc tức khắc tối sầm mặt 囧.

Khâu Chấn Dương vậy mà “Phụt” cười ra tiếng, nhịn không được liếc mắt chế nhạo nhìn Lăng Mộc một cái, hỏi Lăng Đang: “Vui như vậy sao a?”

Lăng Đang không chút nể mặt mà gật gật đầu, không quan tâm khuôn mặt ca ca đang rất thối, mềm nhẹ nói: “Ca ca vẫn luôn không có bằng hữu, Lăng Đang rất lo lắng ca ca đi học sẽ bị ăn hϊếp…… Đại ca ca, ca là bằng hữu của ca ca muội, làm ơn chăm sóc ca ca nhé!”

“Lăng Đang, nói cái gì vậy!” Lăng Mộc bị muội muội nhà mình chọc tức đến muốn hộc máu, một tay đem Khâu Chấn Dương đẩy ra, chau mày hung ác nói, “Ta mẹ nó có nơi nào cần hắn chăm sóc?”

Bị ca ca mắng, Lăng Đang mếu máo, ra vẻ ủy khuất không nói lời nào.

Mà Lăng Mộc vừa thấy muội muội rưng rưng nước mắt, lập tức hối hận, lại không thể ném mặt mũi mà đổi ý được, một khuôn mặt bị nghẹn đến đỏ lên.

Vẫn là Khâu Chấn Dương nhìn không được, cười cười thò qua ôm vai của Lăng Mộc, làm mặt quỷ trước camera: “Muội yên tâm đi, ta nhất định chăm sóc cho ca ca của muội thật tốt.”

Hắn nhìn nữ hài đáng yêu trong video, trong lòng ê ẩm. Một hài tử ngoan ngoãn như vậy, trong nguyên tác lại có kết cục bi thảm như vậy, Khâu Chấn Dương chỉ cần nhớ lại một chút tình tiết đó, nhịn không được muốn cho người bạn tác giả kia của mình một đao……

Có Khâu Chấn Dương bảo đảm, Lăng Đang cuối cùng cũng hớn hở trở lại, Lăng Mộc tuy rằng muốn phản bác, nhưng nhìn muội muội vui vẻ, cắn môi không nói gì.

Nói chuyện được một lúc, Lăng Đang mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Trong phòng nhất thời im lắng, Lăng Mộc xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt, tâm tình phức tạp.

Quan hệ giữa y cùng Khâu Chấn Dương, thật sự càng ngày càng phức tạp.

Không chờ Lăng Mộc lý giải tâm tình hỗn loạn của mình, Khâu Chấn Dương đã cầm thuốc mỡ đi tới, ngay thời điểm Lăng Mộc thất thần nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác của y, đang muốn đem áo sơ mi xốc lên.

“Ngươi đang làm gì!”

Lăng Mộc vừa phục hồi tinh thần liền bị cả kinh té ngã xuống như con thú nhỏ, một tay bắt lấy quần áo, một cái tay khác đẩy người.

Khâu Chấn Dương phản ứng cực nhanh mà bắt lấy cổ tay Lăng Mộc, đem bình thuốc mỡ giơ cao lên, nhướng mày nói: “Lăng Đang bảo ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, bây giờ không phải là đang bôi thuốc cho ngươi sao.”

“Ta không cần, ngươi đi đi.” Lăng Mộc hất tay muốn chạy trốn, nhưng Khâu Chấn Dương sức lớn, tay y căn bản không thoát ra được!

Luôn diễn cái cảnh từ chối này, Khâu Chấn Dương cũng rất mệt tâm, hắn dứt khoát buông thuốc mỡ xuống, trực tiếp đem Lăng Mộc khiêng lên, đi nhanh vài bước ném lên trên giường, làm lơ giãy giụa cùng chửi rủa của y, trực tiếp dùng áo khoác vừa mới cởi ra cột tay y lêи đỉиɦ đầu.

“Ta thao (tự hiểu nha mọi người) Khâu Chấn Dương, ngươi mẹ nó thả ta ra!” tư thế này khiến cho Lăng Mộc giãy giụa vặn vẹo, hốc mắt như muốn nứt ra.

Vì cọ sát với giường khiến cho áo sơ mi vị vén lên, làm lộ ra eo mềm, hai mắt Khâu Chấn Dương nhìn thẳng.

“Ta nói này” Khâu Chấn Dương giọng nói hơi khàn, đôi mắt cũng hơi híp lại, “Ngươi có phải đánh giá cao định lực của một Alpha quá rồi không?”

Chỉ một câu nói, khiến cho Lăng Mộc lập tức dừng lại, chỉ hồng con mắt thở dốc hồng hộc. Trong không khí tin tức tố mạnh mẽ mà nguy hiểm, Lăng Mộc cắn chặt răng, trong mắt trừ bỏ tức giận còn có một tia hoảng sợ.

Y biết, y đánh không lại Khâu Chấn Dương.

Khâu Chấn Dương hiểu rõ cảm xúc trong đôi mắt y, nhưng cũng không định an ủi.

Uy hϊếp, ở mức độ nào đó thì đó là chuyện tốt, ít nhất là sau khi hiểu được sự chênh lệch của hai bên, tên gia hỏa này cũng sẽ không hở một tí là phản kháng hắn nữa.

Hiện thực cũng chứng minh điều đó, sau khi bị mình uy hϊếp, Lăng Mộc cũng không phản kháng nữa.

Khâu Chấn Dương vừa lòng cong khóe miệng, đang nghĩ xem lát nữa làm sao để dỗ Lăng Mộc đây, mông của hắn không báo trước liền ăn một đạp.

Khâu Chấn Dương đen mặt: “……”

Lăng Mộc trào phúng cười: “Ha!”