Chương 7: Ngoan, đừng kích động

“Ngoan, đừng kích động.” Khâu Chấn Dương một tay ôm eo Lăng Mộc, một tay sờ sờ đỉnh đầu y, cúi đầu nhìn y, ánh mắt hắn tràn đầy sự trấn an.

“Cút đi, ngươi tránh ra, nếu không ta đánh chết ngươi!” Lăng Mộc tức giận đến mức đôi mắt đều đỏ lên, nhưng trong mắt của Khâu Chấn Dương không có lấy một chút uy hϊếp nào.

Mọi người xung quanh hít một ngụm khí lạnh, nhưng hắn không quan tâm đến, Khâu Chấn Dương dễ dàng khống chế Lăng Mộc, còn tương đối thành thạo nói với Lâm Nặc: “Không có thuốc gì cả, các người đều biết để bước vào sân khảo nghiệm đều phải được rà soát rất cẩn thận, sao có thể đem mấy thứ như cấm dược (thuốc cấm) đi vào được? Còn việc ngươi nói xấu Lăng Mộc…… Xin lỗi, thẩm mỹ mỗi người mỗi khác, ta thấy hắn rất vừa miệng.”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Lăng Mộc vừa rồi là do tức giận nên đỏ mặt, còn bây giờ lại xấu hổ đến mức tai và cổ đều đỏ lên.

Y ở trong ngực Khâu Chấn Dương khua khua tay, rõ ràng là dùng sức đánh, nhưng người bị đánh một chút phản ứng cũng không có, giống như sức lực của y chỉ đủ để gãi ngứa cho hắn.

Biểu tình của quần chúng ăn dưa mỗi người mỗi khác, trong thời gian ngắn không biết phải nói gì mới tốt.

Lâm Nặc tức giận đến nghiến răng, từ trước đến nay, Lăng Mộc luôn là người chịu mất mặt, bị người khác phỉ nhổ nhục mạ, Lâm Nặc đã bao giờ phải chịu nhục nhã như thế này! Tất cả, tất cả là do tên gia hỏa Lăng Mộc kia mà ra! Hơn nữa cậu ta hoàn toàn không thể tin được Khâu Chấn Dương lại giải vây cho Lăng Mộc! Rất vừa miệng là cái quỷ gì? Khâu Chấn Dương không phải thích Omega khác rồi sao, từ khi nào lại thấy Lăng Mộc vừa miệng?

“Được rồi, nên nói cũng đã nói, náo nhiệt cũng xem xong rồi, các ngươi còn đứng đây làm gì, cản đường người khác sao, giải tán hết đi.” Viên Thần Vũ cảm thấy vừa đúng lúc, liền bắt đầu hỗ trợ đuổi người, hỗ trợ Khâu Chấn Dương rời khỏi đám người này.

Bị lôi đến chỗ lấy đồ ăn, Lăng Mộc lúc này mới được tự do, hung tợn mà trừng mắt nhìn Khâu Chấn Dương nói: “Ta không cần ngươi giúp đỡ.”

Khâu Chấn Dương không nói nên lời, Viên Thần Vũ bên cạnh trừng mắt nói: “Ta nói này, Chấn Dương có ý tốt giúp đỡ ngươi, sao ngươi không cảm kích chứ!”

Viên Thần Vũ mặc dù không hiểu gì vẫn đi qua, nhưng chuyện của huynh đệ, làm sao có thể ngó lơ không hỗ trợ chứ.

Bị Viên Thần Vũ nói như vậy, ánh mắt Lăng Mộc càng thêm mờ mịt, nhăn mày thấp giọng nói: “Ta không muốn thiếu hắn nhiều hơn nữa.”

“A?” Viên Thần Vũ chớp chớp mắt, hiển nhiên là không nghe hiểu nó có ý gì.

“Được rồi, Thần Vũ, ngươi đi ăn trước đi, không cần chờ ta.” Khâu Chấn Dương tóm Lăng Mộc chạy đến góc tường, Viên Thần Vũ ngơ ngác nhìn bóng lưng của bọn họ, cuối cùng trợn mắt đi ăn một mình.

“Ngươi đừng kéo ta, buông ra!” Lăng Mộc không thích tiếp xúc thân thể với người khác, sắc mặt tương đối khó coi.

Nhưng hiển nhiên Khâu Chấn Dương sẽ không nghe y, tên gia hỏa này tính cách biệt nữu, đối với y mà da mặt không dày một chút, căn bản không làm được gì cả.

Sau khi đi đến góc tường, Khâu Chấn Dương mới buông tay y ra, nhìn Lăng Mộc đang không vui vuốt vuốt cổ tay, nhướng mày nói: “Omega vừa rồi là ai?”

Lăng Mộc trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, không trả lời.

“Vậy được rồi, nếu ngươi không nói, ta sẽ hôn ngươi tại đây.” Khâu Chấn Dương lười biếng khoanh tay trước ngực, dứt khoát trở thành người mặt dày. Dù sao hắn cũng không phải là người quan tâm đến ánh mắt của người khác, ôm hôn Omega của mình thì có làm sao?

“Sao ngươi có thể vô sỉ như vậy!” Lăng Mộc khϊếp sợ, đôi mắt màu hạt dẻ sợ đến mức mở to.

Y thật sự, lần đầu tiên nhìn thấy người vô sỉ như vậy!

Khâu Chấn Dương bị nói là vô sỉ cười ra tiếng, dẩu dẩu môi ám chỉ nói: “Mau, nói và hôn, chọn một cái.”

“……” Lăng Mộc nghiến răng nghiến lợi nửa ngày, cuối cùng cũng chịu thua, không cam lòng nói, “Lâm Nặc, Lâm gia tiểu thiếu gia.”

Thì ra là cậu ta.

Lúc trước đến Lâm gia lui hôn, nhưng cũng chỉ tỏ thái độ với Lâm Chí Viễn mà thôi, chưa từng gặp qua Lâm Nặc, cho nên không có ấn tượng.

Trong lòng Khâu Chấn Dương hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, mà nhìn về phía cổ tay của Lăng Mộc lúc nãy bị Alpha kia nắm đến bầm tím: “Chúng ta cùng ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đến phòng ta bôi thuốc.”

“Ngươi có thể đừng xen vào chuyện của ta được không?” Lăng Mộc có chút suy sụp gầm nhẹ với Khâu Chấn Dương, chân lui về phía sau, “Chuyện tinh hạch ta sẽ sớm trả cho ngươi, trừ cái này ra, ta không muốn nợ ngươi nhiều hơn nữa, ngươi có thể cách xa ta ra một chút không?”

Cái bộ dáng muốn bỏ chạy kia, khiến cho Khâu Chấn Dương có chút chạnh lòng.

Chỉ là giúp đỡ một chút thôi, vậy mà Lăng Mộc lại có thể áp lực đến như vậy.

Khâu Chấn Dương hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định, khóe miệng cũng hiện lên một nụ cười tỏa sáng ấm áp như ánh mặt trời: “Nhưng ta rất vui. Lăng Mộc ngươi nghe ta nói, chuyện của ngươi, ta đều muốn can thiệp vào, sớm muộn gì ta cũng sẽ khiến cho ngươi tiếp thu và quen dần với những gì ta làm cho ngươi.”

Nếu mọi chuyện từ khoảnh khắc đánh dấu kia đã lệch khỏi quỹ đạo, thì Khâu Chấn Dương cũng không có quá nhiều rồi rắm.

Nhà ăn lớn như vậy, trong góc khuất kia, Lăng Mộc tâm tình phức tạp nhìn Alpha trước mặt này, tiếng tim đập bên tai dần lớn hơn.

Y hung hăng cắn chặt răng, nắm tay gắt gao siết chặt, xoay người ném xuống ba chữ “Bệnh tâm thần” rồi chạy trối chết (chạy trốn).

Khâu Chấn Dương nhìn bóng lưng của y mà cười nhẹ, xoay người đi lấy đồ ăn thêm một lần nữa. Bởi vì không biết khẩu vị của Lăng Mộc như thế nào, cũng nhìn không hiểu được những món ăn ở đây nhìn như thế nào, hắn dứt khoát gọi đại một trong những món mà người máy giới thiệu, sau đó chia làm hai phần đóng gói mang đi, mang về phòng trước.

Hắn mở ba lô ra tìm kiếm bên trong một lọ thuốc mỡ, thuốc mỡ này là bà ngoại đưa cho hắn trước khi tham gia khảo nghiệm, đây là loại thuốc cấp bậc cao nhất là cấp S trong đống thuốc được sản xuất, rất có hiệu quả đối với ngoại thương (vết thương bên ngoài).

Cầm thuốc mỡ, xách theo hai phần cơm, Khâu Chấn Dương trực tiếp đến khu phòng dành cho Omega tìm người.

“Trời ạ, đó là Alpha sao? Hắn đến phu phòng Omega của chúng ta làm gì?”

“Chắc là người ta đến tìm người, ngươi không thấy trong tay hắn đang xách hai phần cơm sao.”

“Ai ai ai, đó không phải là Khâu Chấn Dương ở thủ đô tinh sao? Trời ạ, hắn tới tìm Omega mà hắn theo đuổi đã lâu sao?”

Khâu Chấn Dương xuất hiện ở khu phòng của Omega một đường bị người ta vây xem, hắn cứ nhìn thẳng đi lướt qua nhóm Omega kia, lập tức đến trước mặt lão sư phụ trách khu vực, đăng ký thông tin cá nhân rồi hỏi phòng Lăng Mộc ở đâu.

Dù sao thuộc tính cũng không giống, các lão sư đối với phương diện này vẫn tương đối chú ý, không chỉ có kiểm tra đối chiếu thân phận của Khâu Chấn Dương, còn tự mình dẫn hắn đến trước phòng của Lăng Mộc.

Khâu Chấn Dương dưới ánh nhìn chăm chú của lão sư, ho nhẹ một tiếng, giơ tay gõ cửa: “Lăng Mộc, ngươi có ở đó không? Ta là Khâu Chấn Dương.”

Trong phòng truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, hình như là do ly thủy tinh rơi xuống mặt đất.

Nhưng ngay sau đó, lại không có bất kỳ âm thanh nào nữa.

Lão sư đứng một bên liếc xéo Khâu Chấn Dương một cái, trong ánh mắt rõ ràng mang theo nghi hoặc.

Khâu Chấn Dương trên trán treo hai đường hắc tuyến, lần nữa giơ tay lên gõ cửa: “Lăng Mộc, ta đến đem thuốc cho ngươi a, ngươi nhanh mở cửa ra a, đừng làm phiền lão sư chờ ở đây.”

Lúc này cuối cùng người trong phòng cũng trả tới, dứt khoát một từ “cút”.

Khâu Chấn Dương: “……”

Lão sư: “……”

Ánh mắt của lão sư kia nhìn Khâu Chấn Dương càng quỷ dị, đôi mắt híp lại, như đang nghiên cứu gì đó.

“Khụ, Lăng Mộc, ta biết ngươi vẫn còn giận.” Khâu Chấn Dương mặt không đổi sắc tiếp tục gõ cửa, hoàn toàn ngó lơ tầm mắt của lão sư, “Đều do ta không tốt, thời điểm đánh dấu ngươi lại cắn mạnh như vậy. Nhưng khi đó ngươi thật sự quá mê người, ta nhịn không được cũng là chuyện bình thường mà.”

Lão sư nghe xong thì trừng lớn hai mắt, tơ máu cũng muốn trừng ra tới rồi.

“Má nó!”

Cửa mở ra thật mạnh, Khâu Chấn Dương trực tiếp bị túm cổ áo kéo vào, còn chưa đứng vững liền nghe “Phanh” một tiếng đóng lại.

Lão sư: “……”

Hắn nhìn ván cửa một lúc lâu, yên lặng xoay người rời đi.

Đem người tóm vào, Lăng Mộc biểu tình như phát điên cau mày nhìn Khâu Chấn Dương: “Ngươi còn biết xấu hổ hay không hả!”

Khâu Chấn Dương sắc mặt tự nhiên mà đặt trong tay lên bàn, vừa đem hộp cơm lấy ra vừa nói: “Có gì phải che giấu đâu a, lúc ở nhà ăn đã có nhiều người nhìn thấy rồi.”

Hắn trong lòng yên lặng bổ sung thêm một câu, nếu mình không nói như vậy, Lăng Mộc chắc chắn sẽ không cho hắn vào.

Lăng Mộc nhìn chằm chằm động tác của hắn, ánh mắt liếc qua hai phần đồ ăn nóng hổi kia. Những đồ ăn đó, chắc chắn phải cần Lăng Mộ làm công hai ngày mới có thể đủ ăn. Hắn và mình, nhìn điểm nào cũng thấy không hợp, bọn họ là hai đường thẳng song song không bao giờ có thể gặp nhau.

“Khâu Chấn Dương, rốt cuộc thì mục đích của ngươi là gì?”

Lăng Mộc khàn giọng hỏi, thanh âm u ám.

Lăng Mộc không thể nghĩ ra được Khâu Chấn Dương có lý do gì phải đối tốt với y như vậy, chẳng lẽ là vì trả thù mà đùa bỡn mình?

Đồ ăn đã dọn xong, Khâu Chấn Dương trong lòng thở dài, duỗi tay muốn kéo Lăng Mộc qua ăn cơm, lại bị đối phương nhíu mày tránh thoát.

“Ta nói rồi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.” Khâu Chấn Dương rũ mắt nhìn chăm chú mặt y, “Trên người ngươi mang dấu vết của ta, mang theo mùi hương của ta, ta sao có thể để ngươi đi được.”

Hắn thật sự không thể buông tay Lăng Mộc, không chỉ bởi vì yêu thích nhân vật ấy trong nguyên tác, đồng thời còn bởi vì tính cách và bề ngoài của Lăng Mộc rất hợp ý hắn.

Khâu Chấn Dương muốn kéo (giúp đỡ) y một phen, không muốn nhìn thấy cái ngày tuyệt vọng kia của y.

Lăng Mộc cảm thấy Khâu Chấn Dương có chút không thể nói lý được: “Ngươi nói bậy, kia chỉ là đánh dấu tạm thời thôi, rất nhanh sẽ biến mất.”

Alpha sẽ để tâm đến đánh dấu tạm thời này sao? Đừng nói là đánh dấu tạm thời, cho dù là đánh dấu hoàn toàn, cũng có rất nhiều Alpha vứt bỏ Omega đi tìm niềm vui mới. Những Alpha đó phần lớn đều có gia cảnh hùng hậu thực lực mạnh mẽ, căn bản sẽ không đem cái kẻ bị đánh dấu tạm thời để trong lòng.

Huống hồ trước kia Khâu Chấn Dương rất chán ghét y, hai người đã giải trừ hôn ước.

Bị Lăng Mộc nhìn bằng ánh mắt không tin tưởng như vậy, Khâu Chấn Dương có chút chột dạ mà sờ sờ mũi.

Kia đều chuyện mà nguyên thân làm ra, hắn vô tội đấy có được không!

“Ta biết ngươi không tin ta, vậy…… nếu ta muốn cùng ngươi làm bạn thì sao? Chuyện lúc trước ta thành thật xin lỗi, nhưng ngoại trừ chuyện lui hôn, ngươi là con trai của Lăng phó quan, Lăng phó quan lại là ân nhân cứu mạng của phụ thân ta, ta và ngươi vốn dĩ nên trở thành bạn của nhau.”

Khâu Chấn Dương biết rõ tâm lý Lăng Mộc, nhiều năm tháng sinh hoạt khó khăn dần dần không còn dám tin tưởng vào người khác, thậm chí hoài nghi ý tốt của người khác.

Bất may mắn, hiện tại có rất nhiều chuyện chưa xảy ra, hơn nữa trong mắt y hiện lên một tia do dự, Khâu Chấn Dương biết, hiện tại y vẫn còn chưa tuyệt vọng đối với nhân tình (tình người) hoàn toàn.

Tất cả, vẫn còn cơ hội.

“Ta không muốn làm bạn với ngươi.” Lăng Mộc rất bực bội, mày nhăn chặt đến mức có thể bắt được ruồi.

Khâu Chấn Dương nhìn liền cười: “Được rồi, một người bạn như ta có xứng đáng làm bạn hay không, ngươi còn nhiều thời gian để suy nghĩ lại. Nhưng đồ ăn ta cũng đã đem đến đây rồi, trước tiên cho ta chút mặt mũi, cùng nhau ăn bữa cơm được không?”