Chương 24: Vị nam khách mời mới

Không bao lâu sau, những người khác cũng đã thu dọn hành lý xong đi ra ngoài, bảy người ngồi vây quanh sô pha, bắt đầu thảo luận vấn đề cơm tối.

Tổ chương trình đã chuẩn bị sẳn nguyên liệu trong tủ lạnh nhưng họ phải tự mình làm cơm, Lương Nghị vốn đã quen làm lãnh đạo, nhanh chóng phân công công việc cho từng người.

Mỗi người cần nấu một món ăn, như vậy bọn họ sẽ có bảy món, đã đủ ăn.

Lúc này, Ninh Diệp đột nhiên nhấc tay: “Nếu có người không biết làm thì sao?”

Ninh Lê nghe vậy chợt mỉm cười.

Trong cốt truyện chính, bữa cơm tối nay chính là cơ hội đầu tiên Ninh Diệp giẫm cô, bởi vì nguyên chủ quả thực không biết nấu ăn, thậm chí còn chưa từng vào bếp nên rất phản đối đề nghị của Lương Nghị.

Tuy nhiên những người khác đều tán thành phương pháp này.

Ninh Diệp từ nhỏ thường tự mình nấu cơm, cho nên trù nghệ của cô ta khá tốt, món sườn xào chua ngọt cô ta làm đều được mọi người khen ngợi, cô ta còn nhận làm luôn cả món ăn của Ninh Lê.

Một số khách mời nam càng thêm ấn tượng tốt đối với cô ta.

Đối lập như vậy, nguyên chủ không biết làm gì chỉ ngồi chờ ăn đã để lại cái nhìn không tốt cho khán giả.

Lương Nghị nghe Ninh Diệp nói, tò mò nhìn một vòng chung quanh: “Có ai không làm được không? Không biết thì không cần làm.”

Trước khi đến tham gia chương trình này, tổ tiết mục cũng đã thông báo cho từng khách mời là họ phải tự nấu bữa ăn cho mình, cho nên dù có tập luyện khẩn cấp thì ít nhất cũng có thể nấu được một món ăn có thể ăn.

Ninh Lê không nói gì, những người khác lắc đầu biểu thị mình có thể.

Ninh Diệp thấy Ninh Lê bất động, liền nhẹ nhàng nhắc nhờ: “Ninh Lê, không cần miễn cưỡng chính mình, tôi cũng có thể giúp cô làm nhiều hơn một phần.”

Những lời này lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Ninh Lê.

Ninh Lê nhướng mày, cười như không cười: “Tôi lúc nào miễn cưỡng đâu?”

Bàn tay vốn đang nắm chặt Ninh Lê của Tân Khả Tâm buông lỏng một chút, ánh mắt dao động giữa hai người, giọng điệu do dự: “Hai người….biết nhau sao?”

Ninh Diệp vội vàng giải thích: “Khi quay , Ninh Lê cùng đoàn với tôi, vô tình nghe thấy cô ấy chưa từng vào bếp.”

Nói đến đây, đáy lòng Ninh Diệp cười lạnh, bởi vì Ninh Lê chán ghét cô ta, cho nên ở bên ngoài không bao giờ thừa nhận quan hệ của bọn họ.

Nhưng lúc này ngược lại càng thuận tiện cho cô ta, cho dù cô ta có công khai hố Ninh Lê thì cũng không ai sẽ nói cái gì.

Lương Nghị nhíu mày: “Ninh Lê, cô không làm được sao?”

Ninh Lê cũng lười phủ nhận, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: “Không tính là quá ngon, nhưng chung quy có thể ăn được.”

Lương Nghị vẫn còn chút nghi ngờ nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, đoán chừng những minh tinh này đều là mười ngón tay không dính nước xuân, khả năng cũng không ai hơn ai đi, nên gật đầu đồng ý.

Ninh Diệp liếc nhìn Ninh Lê, ánh mắt tràn đầy khinh thường.

Cô ta đã sớm nghe Ninh Hoành Nghiệp nói qua, Ninh Lê rất được nuông chiều, trước nay chưa từng đến phòng bếp, ngay cả đường muối cũng không phân biệt được, càng đừng nói đến các loại gia vị khác.

Cậy mạnh đáp ứng thì thế nào? Muốn lâm thời ôm chân phật?

Cứ chờ mà xấu hổ đi!

Phòng bếp trong biệt thự do tổ chương trình chuẩn bị quả thực rất rộng rãi, đủ cho bọn họ đồng thời hoạt động, Ninh Lê đang chọn nguyên liệu trong tủ lạnh, Đoạn Chiêu liền đi tới nhỏ giọng nói với cô: “Nếu cô không biết làm, tôi có thể giúp nấu phần của cô.”

“Không sao, tôi có thể tự mình làm được.” Ninh Lê lắc đầu từ chối.

Đoạn Chiêu cũng không nản lòng, vẫn ôn hoà nói: “Vậy tôi giúp cô cắt rau nhé. Cô hẳn là làm chưa quen tay đi, đừng để mình bị thương.”

Lúc này, Ninh Lê rốt cuộc cũng ngẩng đầu, cần thận đánh giá anh.

Anh ta không phải nên chủ động giúp Ninh Diệp thái rau sao?

Nam tám này làm sao vậy? Như thế nào luôn muốn giúp mình a?

“Tôi không cần hỗ trợ, anh cứ làm việc của mình đi.”

Ninh Lê dứt khoát cự tuyệt lòng tốt của Đoạn Chiêu, lấy thịt bò và cà chua ra khỏi tủ lạnh.

Nhanh chóng cắt thịt bò và cà chua, chuẩn bị xong nguyên liệu, bật bếp, nấu nước sốt rồi thêm thịt bò, gia vị vào, sau đó giảm nhỏ lửa hầm.

Động tác thành thục như vậy không giống người chưa từng vào bếp.

Đoạn Chiêu lo lắng đứng bên cạnh nhìn trong chốc lát, thẳng đến mùi hương mê người tràn ngập, anh mới nhận ra hình như mình đã lo lắng không đâu.

Ninh Lê nào là chỉ biết chút chút đâu, trù nghệ rõ ràng là cao thủ!

Anh thở phào nhẹ nhõm, xoay người chuẩn bị món ăn của mình.

Động tác Ninh Lê nhanh đến nổi khi món ăn cô đã bài ra đĩa, mọi người vẫn đang bận rộn chuẩn bị, nhưng mùi thơm đã thu hút sự chú ý của họ.

“Đồ ăn ai nấu vậy? Thơm như vậy?” Lương Nghị khịt khịt mũi hướng về bên kia liếc mắt một cái.

Ninh Diệp đứng bên cạnh gã lập tức ho nhẹ một tiếng, lôi sự chú ý của gã trở về: “Lương tổng, có thể phiền anh giúp tôi thái chút hành không?”

Lương Nghị quay đầu nhìn món sườn chua ngọt của Ninh Diệp, trong mắt càng thêm kinh ngạc, mỉm cười gật đầu đáp ứng: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Ninh Lê đã nấu xong phần của mình, cô ngồi trên bàn ăn, chống tay lên cằm nhìn mọi người đang bận rộn, buồn chàn nhưng hoàn toàn không có ý định hỗ trợ.

Dù sao Ninh Diệp cũng đã nói, cô chưa từng vào bếp.

Không cần cản trở người khác.

Tân Khả Tâm là người thứ hai nấu xong món ăn, món của cô chính là dưa chuột xào rất đơn giản, khi nhìn thấy đĩa thịt bò sốt cà chua duy nhất trên bàn và Ninh Lê đang ngồi bên cạnh, Tân Khả Tâm nhịn không được, kinh ngạc hỏi ra tiếng: “Lê Lê, món này cô làm sao?”

“Ừm.” Ninh Lê mỉm cười đáp: “Hương vị không bằng đầu bếp chuyên nghiệp nhưng nhất định có thể ăn.”

Tân Khả Tâm ngẩn người, trong lòng bổ sung thêm một câu, cái này nhất định không chỉ có thể ăn, nhìn qua đã thấy rất ngon miệng.

Cô nghi ngờ nhìn về phía Ninh Diệp, dù sao cũng là Ninh Diệp nói Ninh Lê không biết nấu nướng.

Nhìn thế nào thì kỹ năng nấu ăn của Ninh Lê vẫn hơn mình rất nhiều nha.

Khi những người khác bưng thức ăn lên bàn, họ đều liếc nhìn đĩa ức bò sốt cà chua ở giữa, sắc hương đầy đủ, vừa nhìn đã tăng cảm giác thèm ăn.

Sáu món đều được dọn lên, chỉ còn Ninh Diệp vẫn đang bận rộn trong bếp.

Mọi người đều rất đói nhưng còn thiếu một người, ai cũng ngại động đũa.

Chờ hồi lâu, Ninh Diệp bưng sườn xào chua ngọt để trên bàn, trông sắc hương vị đều đủ cả.

Lương Nghị nhiệt tình khen ngợi Ninh Diệp: “Món này của Ninh Diệp thật hấp dẫn, tay nghề có thể sánh ngang với đầu bếp chuyên nghiệp!”

Trình Thịnh Tề cũng vỗ tay, hai mắt toả sáng.

Nình Diệp ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó quay người bưng thêm đĩa thịt heo xé ớt xanh.

“Thật xin lỗi, để mọi người phải chờ. Tôi sợ mọi người ăn không đủ nên làm thêm một món.” Ninh Diệp nhẹ nhàng giải thích.

Mọi người nhanh chóng nói không sao.

Cuối cùng cũng có thể động đũa dùng cơm, ai cũng đói meo, phần thức ăn trên bàn không nhiều, dù ngon hay không ngon thì cũng đã ăn hết.

Món ức bò sốt cà chua của Ninh Lê ngay cả phần nước sốt cũng được diệt tận.

Bầu không khí trên bàn ăn khá hài hoà, khi họ ăn gần xong, Trình Thịnh Tề tò mò nhìn Ninh Lê: “Món thịt bò cà chua này là Ninh Lê làm sao? Hương vị thực không tồi a.”

Đoạn Chiêu cũng gật đầu: “Ừ, tôi cũng thấy Ninh Lê nấu ăn rất ngon.”

Tiết Ni vốn kiệm lời đột nhiên mở miệng: “Tôi nhớ vừa rồi Ninh Diệp nói Ninh Lê không biết nấu ăn đi?”

Bầu không khí vui vẻ vừa rồi nháy mắt liền ngưng đọng.

Trên bàn ăn không ai dám tiếp câu hỏi có mục đích này, mọi người đều duỗi tai lắng nghe động tĩnh bên này.

“Quả thực không tệ” Lương Nghị ngồi cạnh Ninh Diệp thản nhiên tán thành: “Nhưng hơi nhiều dầu mỡ, không sao, lần sau chú ý một chút là được.”

Ninh Lê hơi câu môi: “Vậy món ăn Ninh Diệp nấu nhất định phù hợp khẩu vị Lương tổng đi?”

Lương Nghị hơi nâng cằm: “Đương nhiên.”

“Như vậy đồ ăn của Lương tiên sinh sau này cứ đề Ninh Diệp phụ trách đi, như thế nào?”

Lương Nghị cau mày, lúc gã chuẩn bị phản kích thì bị Ninh Diệp giữ tay lại.

Ninh Diệp phảng phất như không hề liên can đến trận tranh chấp này, ôn nhu hỏi Lương Nghị: “Muốn uống canh không? Tôi lấy cho anh.”

Lương Nghị hồi phục tinh thần, lúc này mới nhớ ra còn đang phát sóng trực tiếp, gã thấp giọng khụ một tiếng, cầm chén đưa qua: “Phiền em rồi.”

Ninh Diệp cũng không hề đề cập đến chuyện vừa rồi chính mình nói Ninh Lê không biết nấu ăn, làm giống như không có việc gì cùng mọi người cười nói, Trình Thịnh Tề cùng Lương Nghị rất ủng hộ cô ta, những người khác lại có biểu tình khác nhau.

Tân Khả Tâm cúi đầu, ở góc camera không quay đến khinh thường bĩu môi.

Tiết Ni chỉ cong cong khoé môi, lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường.

Mà Đoạn Chiêu không biểu lộ cái gì, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ gắp một miếng nào từ hai đĩa thức ăn của Ninh Diệp.

Chỉ sau một bữa cơm, dường như bảy người đã hình thành nên từng cục diện.

Mà làn đạn lúc này cũng có nhiều ý kiến:

[Quả nhiên muốn xem Tu La Tràng là phải xem gameshow luyến ái.]

[Tài nấu nướng của Ninh Diệp quả thực không tầm thường, đồ ăn làm đẹp như vậy.]

[Vì sao Ninh Diệp nói Ninh Lê không biết nấu? Cố ý à?]

[Có thể hay không, là do kịch bản.]

[Lương Nghị và Ninh Diệp cảm giác rất thân mật a.]

[Đừng có cố gán ghép nữa, hai người này một chút cảm giác CP cũng không có.]

[Tôi cảm thấy Ninh Diệp không có vấn đề gì, có thể là do trước kia Ninh Lê không biết làm, bây giờ đã học được.]

[Cùng đoàn phim, Ninh Diệp đang nói đến bộ phim nào vậy? Là sao?]

[Đúng vậy, hiện tại tôi liền đi xem! Ồ, còn chưa phát sóng, vậy không có việc gì.]

Sau bữa ăn Ninh Diệp tình nguyện phụ trách dọn dẹp, Lương Nghị cũng cùng hỗ trợ.

Ninh Lê dùng ánh mắt vi diệu nhìn bọn họ vừa nói vừa cười tiến vào phòng bếp, theo lý mà nói, việc này phải là Đoạn Chiêu và Ninh Diệp mới đúng.

Tuy nhiên, lúc này Đoạn Chiêu vẫn ung dung ngồi trên ghế sô pha, không có ý định cử động.

Ninh Lê nghĩ rồi lại nghĩ, sau đó lại gần Đoạn Chiêu nhỏ giọng hỏi: “Anh không đi giúp sao?”

Đoạn Chiêu: “?”

Đôi lông mày đẹp của anh không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ biểu hiện của mình quá lười nhát? Lúc này nên tích cực đi hỗ trợ mới đúng?

“Vậy….bây giờ tôi có nên đi không?” Đoạn Chiêu ngập ngừng hỏi.

Ninh Lê lập tức ngồi xuống: “Không cần, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”

Màn đêm buông xuống, Ninh Diệp cùng Lương Nghị cũng đã thu dọn xong trở lại, một đám người ngồi ở phòng khách vừa thảo luận xem có nên chơi một ít trò chơi nhỏ hay không, thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Trong phòng khách cũng vang lên thông báo: “Nam khách mời mới của chúng ta đã tới, mởi các bạn đến chào đón.”

“Khách nam mới?” Tân Khả Tâm lập tức hưng phấn đứng dậy, “Tôi đi mở cửa!”

Tân Khả Tâm rất rõ ràng, tham gia chương trình này là để xào CP. Không có CP thì xào kiều gì, nhóm nhạc của cô vừa tan rã, bức thiết cần công khai xuất hiện trước công chúng và nhân khí càng nhiều thì càng tốt.

Nếu không ai trong ba người đàn ông này có hứng thú với cô, vậy cô liền nhắm đến nam khách mời mới đến này đi.

Mặc kệ người đến là ai, cô đều phải bắt lấy.

Cánh cửa mở ra, Tân Khả Tâm ngẩng đẩu với nụ cười tươi trên mặt, tuy nhiên vừa nhìn thấy người trước mặt, hai chữ “chào mừng” nghẹn lại trong cổ họng, cô ngơ ngác một lúc mới run giọng nói:

“Ngôn….Ngôn Mặc?”

Julyyy: Cũng tội ông Đoạn Chiêu thật, biết quan tâm chăm sóc vậy mà trong cốt truyện nào cũng làm n8.