Mộc Liên Khê nghe được tiếng mình phát ra, giật mình luôn rồi, không tin mà thử lại. Nhưng cho dù anh muốn nói cái gì, lời ra khỏi miệng thống nhất một chữ “Oa oa oa”.
Mộc Liên Khê: ”...”
Ông trời ơi, ông muốn con ch.ết sao.
Sở Hồi Chu nghe được âm thanh này, môi mỏng hơi nhếch lên, Mộc Liên Khê rõ ràng thấy được chút thích thú trong đó.
“Vừa rồi Thủ lĩnh của ngươi rơi vào kỳ phát tình, sau đó... ném ngươi ở đây bỏ chạy rồi?”
Trong không khí bớt đi mùi vị khói thuốc súng làm anh thấy dễ chịu đi nhiều, mà pheromone của anh lại biến mất không chút dấu vết khi biến thành tiểu ác ma.
Có vẻ như Sở Hồi Chu không phát hiện anh chính là Thủ lĩnh dị tộc, chỉ coi anh là một tiểu ác ma bình thường.
Trong lòng Mộc Liên Khê bớt căng thẳng.
Cũng đúng thôi, bộ dạng của anh bây giờ so với vị Thủ lĩnh trong lời đồn khác biệt quá lớn, ngay cả thuộc hạ cũng có thể không nhận ra anh.
Nhưng đối phương vừa nói anh rơi vào kỳ phát tình?
Tuyến thể anh tàn tật nha, theo lý không thể nào như vậy chứ...Chẳng lẽ việc anh biến thành bộ dạng như này có liên quan tới kỳ phát tình?
Anh không chỉ biến thành đứa nhóc gầy yếu mà thiên phú đỉnh cao nhất trong tộc - hút pheromone của người khác cũng bị yếu đi rồi.
Bởi vì Sở Hồi Chu đứng phía đối diện, nhìn nhau vô số lần, mà một chút dấu hiệu bị hút cạn cũng không có.
Ánh mắt tiểu ác ma lập lòe, lựa chọn trầm mặc.
“Thủ lĩnh dị tộc tới đây đàm phán, vì sao còn đem theo ngươi?”
Họng súng đặt ngay ngắn trước mặt, nam nhân như cũ bất cần, nhưng ngón tay hoàn mỹ khớp với chốt súng, vô cùng chắc chắn, không chút run rẩy dù eo bị thương.
“Oa!”
Ta có nói thì ngươi cũng có hiểu đâu!
“Ngươi không biết nói?”
“Oa!”
Sở Hồi Chu nheo nheo mắt phượng, đột nhiên duỗi tay ra nghịch nghịch cái sừng.
Sừng tiểu ác ma này thật mềm, nhấn một cái như xoa vào bụng mèo. Sở Hồi Chu nhiều năm cầm súng, lòng bàn tay nổi lên mấy vết chai mỏng. Sừng Mộc Liên Khê bắt đầu ngứa ngứa, nhịn không nổi run lên một cái, lúc run lên còn không tự giác cọ qua lòng bàn tay Sở Hồi Chu, cứ như đang làm nũng vậy.
Bàn tay đang sờ trên sừng dừng lại, lần nữa xách anh lên.
Ánh mắt xanh lam soi xét kỹ tiểu ác ma.
Trong tộc quỷ, từ lúc sinh ra thì có thể kiểm tra xem cấp bậc cao thấp.
Thiên phú càng cao thì sừng mọc càng sớm, màu sắc cũng càng đẹp.
Mặc dù trong tay hắn, ác ma này trông có chút đần độn ngu ngốc, lá gan thì nhỏ, động một chút liền xù lông. Nhưng tiểu nhãi con này cái sừng màu đỏ tinh xảo xinh đẹp, pheromone có thể là A+, thậm chí có thể đạt cấp S.
Tiểu ác ma này tám phần là con cháu của quyền quý nào đó trong tộc quỷ, thậm chí...
“Ngươi là Thủ lĩnh dị tộc...”
Đầu Mộc Liên Khê “oang” một tiếng, sợ tới mức móng vuốt đều co lại, đuôi dài dựng một đường thẳng tấp, lông tơ trên đuôi đều run lên, lay nhẹ trong gió.
Sở Hồi Chu sao có thể nhận ra anh là Thủ lĩnh dị tộc!
Rõ ràng nhìn có chút nào giống đâu, còn không phóng pheromone...
Đối phương thu hết phản ứng của anh vào mắt, cười khẽ một tiếng.
“Ta còn không biết Thủ lĩnh dị có con rồi...”
Oa?
Mộc Liên Khê ngốc manh chớp mắt.
“Hắn cứ như vậy bỏ ngươi chạy trốn, cũng không sợ ta gi.ết ngươi sao?”
Oa???
Đuôi mắt phượng Sở Hồi Chu nhếch lên, miệng câu lên cười nhẹ, dọa tiểu ác ma trong tay biến thành một cục đen đen mềm mềm, rồi mới nhét cục bột đen này vào túi áo khoác.
“Theo ta về Tinh tế Đế quốc, khi nào người cha vô trách nhiệm của ngươi xuất hiện, ta sẽ thả ngươi đi.”
Mộc Liên Khê: “...”
Đem thì đem đi, chỉ là không biết sao anh tự làm cha của mình luôn rồi.
Hơn nữa Phong Bình bị hại*
*bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ những tin đồn vô căn cứ, khiến cá nhân phải chịu nhiều tổn hại danh tiếng
Ít ra Sở Hồi Chu tạm thời không có ý định gϊếŧ anh.
Bên ngoài còn có nhiều thuộc hạ dị tộc như vậy, nói không chừng anh có thể lợi dụng hỗn loạn chạy trốn, cho dù thật sự bị bắt về Tinh tế Đế quốc, đối phương có khi chỉ muốn dùng anh làm con tin, cũng không điên cuồng đến mức ra tay với một nhóc con đâu.
Mộc Liên Khê thở phào nhẹ nhõm, sau đó dùng móng bấu lấy mép túi, thò đầu ra ngoài, liều mạng ngẩng đầu nhìn Sở Hồi Chu.
"Oa!"
Hiện tại bên ngoài phòng hội nghị đều là dị tộc, ngươi một thân bị thương thì làm sao mang ta về Tinh tế Đế quốc?
Không bằng thả ta ra, một mình rời đi chẳng phải tốt hơn sao.
Sở Hồi Chu đương nhiên hiểu sai ý anh.
"Ngươi kêu ta không được mắng cha ngươi?"
"Oa!"
Ta nói ngươi mau thả ta đi!
"Ngươi đang mắng ta sao? Tiểu quỷ không biết nói, lại mắng người rất giỏi."
Mộc Liên Khê : "..."
Anh nhận ra rằng mình có la hét thế nào cũng là ông nói gà bà nói vịt, thôi thì dứt khoát ngậm miệng luôn, tiết kiệm sức lực.
Thấy tiểu quỷ im lặng, hắn thu súng trên tay, chậm rãi đi về phía cửa hội trường.
Ngoài của lớn, các thuộc hạ dị tộc kinh ngạc phát hiện mùi pheromone của Điện hạ trong hội trường đột nhiên biến mất không dấu vết, chỉ còn lại pheromone của Sở Hồi Chu mang theo áp bức kịch liệt, từng chút một lan ra ngoài.
“Pheromone của Điện hạ làm sao mà ... ”
"Mỹ nhân kế thành công rồi?"
"Các ngươi có nghe tiếng bước chân và tiếng kêu của quỷ con không?"
Lang Nhân Phó quan tức giận mắng: "Ngươi nói bậy gì đó? Sao mà có tiếng kêu của quỷ con được? Cho dù mỹ nhân kế thành công, Điện hạ cũng không thể cùng Sở Hồi Chu sinh được nhóc con trong thời gian ngắn như vậy!"
"Không được, điện hạ đời này kiếp này tuyệt đối không được sinh con cho Sở Hồi Chu!!!"
Ma cà rồng bên cạnh túm lấy cánh tay hắn, lắp bắp nói.
"Nhưng nhưng nhưng nhưng mà..."
"Nhưng cái gì mà nhưng?!"
Lang Nhân Phó quan vừa quay đầu, liền nhìn thấy Sở Hồi Chu bước ra khỏi phòng hội nghị.
Mặc dù đối phương thành công thoát khỏi trận mai phục trước đó, nhưng hắn khó tránh khỏi bị thương ở eo, chỉ nhìn vết máu trên quần áo thôi đã kinh sợ, nhưng trên mặt đối phương không một tia chật vật, như thể vết thương đó nằm trên người của ai chứ không phải hắn.
Trước đây, nhiều trận chiến diễn ra giữa Đế quốc và dị tộc cũng không phải do Sở Hồi Chu lãnh binh.
Hắn ở tinh cầu khác đảm nhiệm chống lại Hải tặc xâm lược tinh tế.
Nhưng cách đây không lâu, Sở Hồi Chu dẫn quân quét sạch sào huyệt của Hải tặc trong một lần tấn công, đồng thời thu vào lãnh thổ của Đế quốc rất nhiều tinh cầu. Vì vậy, Hoàng thất và Quốc hội của Đế quốc trao binh quyền cho hắn, lệnh cho Sở Hồi Chu tấn công dị tộc.
Nhưng việc đầu tiên hắn làm khi nhậm chức chính là đề xuất cuộc đàm phán hòa bình này.
"Không ai nói Thượng tướng Đế quốc lại đẹp trai như vậy nha?"
"Điện hạ đâu? Tại sao Điện hạ không ra ngoài?"
"Ai để ý chứ, bắt tên tiểu tử này trước đã!"
Các thuộc hạ nhìn nhau, im lặng giao tiếp bằng ánh mắt, nhanh chóng rút súng ra chĩa vào Sở Hồi Chu.
Vẻ mặt của nam nhân vẫn không thay đổi: "Nhắn cho Thủ lĩnh các ngươi. Nếu gϊếŧ ta ở đây, cho dù sau này Đế quốc đưa vị tướng nào lãnh binh ứng chiến, đảm bảo tương lai cũng không có cơ hội đàm phán hòa bình như này nữa."
Biểu hiện các thuộc hạ thay đổi.
Không hòa đàm cũng không phải chuyện lạ gì.
Nhưng kêu bọn họ nhắn lại cho Thủ lĩnh? Không phải Điện hạ đã vào phòng Hội nghị rồi sao? Sở Hồi Chu không gặp được điện hạ, chuyện này sao có thể chứ?
Vừa rồi pheromone Omega phát tình của Điện hạ nồng như vậy, nhưng nếu Điện hạ rơi vào tay Sở Hồi Chu gặp phải điều gì bất trắc... hoặc là... hắn hiện tại vẫn chưa xác định được sự sống chết của Điện hạ trong phòng hội nghị...
Lang Nhân Phó quan không dám mạo hiểm như vậy.
Trong lúc giằng co, Lang Nhân chợt nhìn thấy thứ gì đó đang vặn vẹo trong túi quân phục của Sở Hồi Chu.
"Anh em cẩn thận có vũ khí mới!"
Các thuộc hạ dị tộc lập tức cảnh giác, hỗn loạn tìm chỗ ẩn nấp, súng nạp sẵn đạn.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy bên trong túi áo chứa “vũ khí mới” – một cái đầu tiểu quỷ màu đen nhô ra. Chiếc sừng nhỏ bị túi áo ép xuống một đoạn, đôi mắt đỏ sẫm trông rất giống Điện hạ của họ tới bảy tám phần.
Thuộc hạ dị tộc: "?!"
Mộc Liên Khê từ trong túi quan sát tình hình, định bụng lẻn đi trong lúc hai bên đang đánh nhau, vừa đưa mắt ra khỏi túi, anh cảm nhận được lực từ lòng bàn tay Sở Hồi Chu trên đầu mình.
Không nặng không nhẹ, cọ vào điểm mẫn cảm trên sừng có chút thoải mái.