Chương 7: Đói bụng quá...

Mộc Liên Khê trở lại phi thuyền quen thuộc, chỉ khác là lần này đi cùng Sở Hồi Chu.

Hắn thành thạo kiểm tra các thiết bị của phi thuyền, xác nhận phi thuyền không hề bị động tay động chân mới mang theo anh đi vào buồng lái.

“Ước chừng hai ngày nữa chúng ta mới về tới Quân doanh Đế quốc.”

Mộc Liên Khê nghi hoặc nhìn hắn một cái, hắn ta đột nhiên nói với mình làm chi.

Phi thuyền chậm rãi khởi động, trước buồng lái là một bảng điều khiển phức tạp, Mộc Liên Khê ở trong túi của Sở Hồi Chu có thể nhìn thấy toàn bộ các nút trên bảng điều khiển.

Nam nhân duỗi tay điều chỉnh thông số của mười mấy cái nút bấm.

Đầu ngón tay của của hắn có vết chai nhưng bàn tay lại thon dài, trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, lúc đầu ngón tay khẽ cử động có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh nhạt hơi nhô lên ở mu bàn tay.

Mộc Liên Khê lúc đầu muốn quan sát động tác của đối phương mà học cách lái phi thuyền, nhưng bảng điều khiển này có tới mấy chục cái nút, mỗi thông số còn đều chính xác đến hai chữ số thập phân đằng sau.

Anh xem Sở Hồi Chu chỉnh chỉnh bấm bấm liền thấy hơi choáng váng.

Khoảng mười giây sau, hắn ngừng thao tác, phi thuyền tự động bắt đầu lái theo thông số quỹ đạo đã thiết lập.

Mộc Liên Khê nhìn thấy tay của đối phương rời khỏi bảng điều khiển, sau đó dùng đốt ngón tay gõ vào trán mình.

"Ngươi ở lại đây, đừng tùy tiện chạm vào bảng điều khiển. Nếu có nút nào chuyển sang màu đỏ, lập tức đến khoang nghỉ ngơi tìm ta."

Sừng Mộc Liên Khê lập tức dựng thẳng.

Sở Hồi Chu muốn về khoang nghỉ để anh ở đây một mình?

Vậy chẳng phải anh có cơ hội lặng lẽ rời khỏi phi thuyền, trở về Hoang tinh...

"Khuyên ngươi đừng nghĩ cách chạy trốn, thông số này tùy tiện thay đổi một cái, phi thuyền lập tức chuyển sang chế độ tự hủy, không đến mười giây sẽ phát nổ."

Nam nhân xách anh lên, để anh ngồi trước mặt hắn, Mộc Liên Khê cắn răng nhìn chằm chằm vào mắt phượng xanh biếc trước mặt một lúc, nhanh chóng bị khí thế áp bức sâu trong đáy mắt hút lấy, đành quay mặt chỗ khác gật gật.

"Oa."

Không động thì không động, vừa lòng chưa?

"Hơn nữa, quanh Hoang tinh thường bị nhiễu loạn vũ trụ. Nếu bị cuốn vào, tám phần là tàu bị phá hủy, ch.ết không toàn mạng, cho nên bất kỳ nút nào chuyển sang màu đỏ thì chạy đi tìm ta. "

"Oa!"

Tôi biết rồi.

Sở Hồi Chu ngồi xổm xuống, đặt anh xuống đất.

Khoang điều khiển được làm bằng hợp kim lạnh như đá. Lông tơ trên người tiểu quỷ ngắn, không thể giữ ấm.

Mộc Liên Khê thở dài tìm một góc cuộn tròn mình nằm xuống, xoay đuôi quanh người, bắt đầu bắt chước cách mèo giấu bàn chân dưới ngực và bụng.

Anh nhìn quanh buồng lái một vòng, không tìm được thứ gì có thể giữ ấm.

Chậc.

Anh nhớ rõ trong khoang nghỉ ngơi có giường, vốn là chiếc giường độc quyền của anh.

Nệm rất mềm, bên trên có chăn nhung, ga trải giường cũng bằng nhung trắng.

Nhưng hiện tại có Sở Hồi Chu ở đây, anh đương nhiên không thể hưởng thụ những thứ “xa xỉ” đó.

Tiểu quỷ nghiến răng điều chỉnh tư thế ngủ, ngay sau đó anh nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài buồng lái truyền đến, cửa khoang mở ra.

Anh mở một mắt và nheo mắt nhìn tới.

Sở Hồi Chu cầm trên tay một chiếc chăn nhung trắng như tuyết, chính xác là cái anh ao ước nãy giờ.

Hắn đem chiếc chăn nhung trùm lên đầu anh.

Tiểu quỷ còn chưa kịp rút móng vuốt từ bên dưới ra thì đã bị chăn bao phủ.

Khi anh từ trong chăn chui ra, lông tơ trên người đã vón cục cục loạn xạ, giống mấy đứa nhóc lang thang vừa đánh nhau xong ở bên ngoài.

Thủ phạm gây chuyện lại đang ngồi xổm bên cạnh tấm chăn, vẻ mặt trêu ghẹo nhìn anh cười cười.

"Oa!" Mộc Liên Khê biết hắn không hiểu, đắc ý chửi hai câu: "Oa!"

"Ban đầu ngươi sống ở khoang cuối của phi thuyền này?"

"Oa!"

"Đồ dùng ở đây rất tốt. Ta ở thành chủ Tinh tế Đế quốc chưa dùng qua chăn nhung như này ."

"Oa!"

“Mắng đủ rồi thì nằm xuống ngủ đi.”

Hắn một tay xách anh lên, tay kia gấp chiếc chăn nhung bị anh làm lộn xộn thành một cái tổ có kích thước phù hợp rồi đặt anh vào đó.

“Tinh tế Đế quốc không có điều kiện tốt như vậy đâu, ngươi nên quý trọng giây phút ngủ trong cái chăn này đi.”

Đối phương lại rời đi, nhưng lần này trong khoảng thời gian ngắn cũng không quay lại xem anh.

Mộc Liên Khê an tĩnh nghỉ ngơi nửa tiếng, xem xét bảng điều khiển mấy lần, cuối cùng từ bỏ ý định thử thao tác.

Sở Hồi Chu thoạt nhìn cũng không phải người tốt, những gì hắn nói có lẽ để dọa mình thôi.

Nhưng anh không thể đánh cược mạng sống của mình được.

Tiểu quỷ lăn lộn trong chiếc tổ làm bằng chăn nhung, chóp đuôi vô thức buông thõng trên mép tổ, vẫy qua vẫy lại.

Bây giờ anh có hơi buồn ngủ.

Tinh thần từ trạng thái căng thẳng cao độ chuyển sang trạng thái thư thái đột ngột, cơn buồn ngủ ập tới như thủy triều.

Đôi mắt đỏ sậm của tiểu quỷ chớp càng lúc càng chậm, đồng tử cảnh giác dần dần từ hình bầu dục mảnh mai biến thành hình tròn, cuối cùng nhắm mắt lại, sừng hơi rũ xuống.

Ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu anh là Sở Hồi Chu tuy bề ngoài không phải là người tốt nhưng cũng không phải là người xấu.

Trong giấc ngủ này, Mộc Liên Khê mơ về những chuyện xảy ra lúc nhỏ trước khi xuyên qua.

Anh bị cha mẹ bỏ rơi trước cổng trại trẻ mồ côi vì mắc bệnh tim bẩm sinh. Bệnh tật đeo bám nên khi còn nhỏ anh gầy hơn so với các bạn cùng lứa, tính tình cũng không hòa đồng.

Viện trưởng là một lão già hiền từ, thường xuyên cho anh một ít trái cây và đồ ăn nhẹ. Khi những đứa trẻ khác không thèm chơi với anh, ông sẽ mang sách đến đọc cùng anh.

Anh thích ăn khoai lang nướng nên ông đã mua một bao lớn củ khoai, làm một chiếc bếp đất nung để nướng cho anh ăn...

Tiểu quỷ kêu một tiếng, há miệng cắn miếng khoai lang nướng trước mặt.

Lại cắn ra một miệng toàn lông, lúc này mới mơ màng tỉnh dậy.

Trước mặt không có khoai lang nướng, càng không thể gặp được lão viện trưởng.

Nhưng anh đói bụng, thật sự rất đói.

Trên phi thuyền có một căn bếp, anh nhớ rằng nó nằm bên cạnh khoang nghỉ ngơi.

Tiểu quỷ ngọ nguậy trong chăn nhung đứng dậy.

Đi tới mép cửa khoang, mới nhận ra rằng cửa khoang quá cao so với một đứa nhóc lớn bằng con mèo.

Mộc Liên Khê lùi lại mấy bước, lấy đà chạy nhanh – theo lý thuyết, ác ma có thể nhảy cao gấp ba bốn lần chiều cao bản thân.

Tiểu quỷ nhảy lên khỏi mặt đất duỗi móng vuốt về phía tay nắm cửa, anh cố vươn đầu móng vuốt về phía tay nắm cách mình một khoảng cách rất xa, nhưng cứ thế rơi xuống tại chỗ, “bụp” một cái lăn quay trên mặt đất...

Mộc Liên Khê: "..."

Anh lại lùi xa hơn một chút.

Lần này anh thử mở cánh dơi trên lưng, tuy bay không tới nhưng vỗ vài lần có thể gia tăng chút lực nâng anh lên.

Chạy lấy đà, vỗ cánh, đặt vuốt lên tay nắm và... giữ thăng bằng!

Toàn thân tiểu quỷ treo trên nắm cửa, dùng sức nhấn xuống tay nắm!

Nó lại không hề di chuyển chút nào.

Thân hình này cũng quá nhẹ rồi đi.

Nhảy cao lên và nhấn xuống một lần nữa, tay nắm xoay một chút, nhưng nó nhanh chóng tự động trở về vị trí ban đầu.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Sở Hồi Chu lỡ quên mất anh trong buồng lái, thì anh... đường đường là thủ lĩnh dị tộc, một ác ma sỡ hữu pheromone cấp S, lại ch.ết vì đói.