Chương 38: Đừng làm Tể Tể sợ

Mộc Liên Khê nghĩ tới tình huống có hạm đội chặn ngang cướp người, hoặc là có người tới ám sát Sở Hồi Chu, nhưng không có chuyện gì xảy ra.

Đại khái chừng ba ngày rưỡi, bọn họ liền tới Đế Tinh, kiểm tra xong chứng minh thân phận đã là đêm khuya, Mộc Liên Khê đi theo Sở Hồi Chu xác minh phạm nhân đã được giải tới địa lao quân sự, mới đi nhờ phi thuyền nhỏ đến nơi ở của Sở Hồi Chu tại Đế Tinh.

Gia tộc của Sở Hồi Chu cũng được coi là hào môn thế gia nổi tiếng.

Trên danh nghĩa người đứng đầu là Sở gia lão gia tử, nhưng người có quyền lên tiếng hẳn là Sở Hồi Chu.

Bởi vì Sở gia phái người tới thỉnh Sở Hồi Chu trở về nhà cũ, hắn đều cự tuyệt không về, đồng thời còn bảo người đón nhắn lại, con cháu trong tộc không ai được phép tụ tập, càng không được có quan hệ gì với Bắc Thành Bang.

Quản gia tới thỉnh Sở Hồi Chu toát mồ hôi lạnh.

“Thượng tướng, ngài khó khăn lắm mới về Đế Tinh một chuyến, sao lại không trở về nhà cũ một chuyến chứ... Tôi biết giải thích làm sao với lão gia đây.”

“Hơn nữa, mấy ngày tới chính là ngày xếp độ xứng đôi trên Tinh Võng, hoàng gia tổ chức yến tiệc mời đại gia tộc trong Đế quốc, ngài không đi... là không được đâu?”

“Hôn sự của ngài với Tam hoàng tử Điện hạ, lão gia cũng muốn nhân cơ hội này định ra...”

Mộc Liên Khê nghe một hồi, quản gia cứ nói đi nói lại, trong lời ngoài lời đều khuyên bảo Sở Hồi Chu nhanh nhanh cưới Tam hoàng tử, thành gia lập thất.

Mộc Liên Khê không khỏi cạn lời.

Xem ra dù có là Tinh tế hay Trái Đất, các lão già trong nhà vẫn luôn thích giục cưới a.

Mặc kệ bạn tiền đồ vô hạn, cũng không trốn được mấy buổi xem mắt trong nhà sắp xếp cho.

Tiểu ác ma ngẩng đầu đồng tình nhìn Sở Hồi Chu, bị hắn bình tĩnh đưa tay ra nhéo lấy sừng.

“Ta không thể thành hôn với Tam hoàng tử, còn yến tiệc đó... Nếu người trong nhà muốn đi thì cứ đi, nhưng nhớ rõ những lời ta căn dặn, cẩn thận một chút.”

“Thiệp mời đã được gửi tới nhà cũ, trên thiệp chỉ đích danh của ngài, coi như là nể mặt hoàng gia, ngài đi một chuyến đi? Nếu nói pheromone của Tam hoàng tử và ngài tương thích không cao, thì còn có rất nhiều Omega đã phân hóa tham dự, nói không chừng có người thích hợp...”

“Nghe nói mấy ngày trước, có một Omega của nhà nào đó tiến vào kỳ phân hóa nặng đến mức phải nhập viện, cấp bậc Pheromone đo được là A+ đó!”

Mộc Liên Khê nghe quản gia lải nhải, cảm giác như đang ăn cơm tất niên ở trái Đất, ngồi phải bàn của bảy tám bà thím, mỗi một câu thốt ra chỉ khiến người ta muốn lập tức đi vào giấc mộng.

Mộc Liên Khê ngáp ngắn ngáp dài, vùi đầu vào ống tay áo Sở Hồi Chu, hừ nhẹ một tiếng.

Hai người từ từ hàn huyên, tôi ngủ trước ha.

Sở Hồi Chu cúi đầu nhìn tiểu ác ma.

“Tiểu quỷ nhà ta mệt rồi, có chuyện gì qua mấy ngài nữa rồi nói, ta đưa nói về nhà trước.”

Quản gia trừng mắt.

“Thượng tướng, nhà cũ..”

“Nhà cũ trang hoàng quá cũ kỹ, người quá nhiều, không hợp để tiểu quỷ ở.”

“Còn, còn yến tiệc...”

“Thiệp mời đó đưa lão gia tử xé nát, còn không, đưa đây ta xé.”

Quản gia lúng túng, nói không nên lời.

“Vậy ít nhất... Ngài chờ kết quả xếp hạng xứng đôi của Tinh Võng có rồi mới rời khỏi Đế Tinh được không? Bằng không, tôi thật sự không có cách nào giải thích với lão gia đâu!"

Ngày hôm sau, quản gia đem thiệp mời đến nhà Sở Hồi Chu.

Mong chờ một tia hy vọng cuối cùng, cảm thấy không chừng Sở Hồi Chu sẽ hồi tâm chuyển ý đi tham gia yến tiệc do hoàng gia tổ chức.

Nhưng tấm thiệp vàng kia rất nhanh đã bị đưa cho tiểu ác ma.

Mộc Liên Khê nhìn thiệp mời đang nằm trên tay mình, vẻ mặt mơ hồ nhìn về phía Sở Hồi Chu, đối phương nhìn anh cổ vũ nói.

“ Cho ngươi dùng để mài móng đó.”

Mộc Liên Khê: “......”

Anh liếc nhìn vẻ mặt trừng trừng của người quản gia đến đưa thiệp mời, lặng lẽ đặt thiệp mời xuống đáy ngăn bàn.

Trong một buổi sáng đã có mười mấy tấm thiệp mời được đưa đến.

Hào môn có, Thành Bang cũng có, ngoài ra còn có vài tấm của một số tân sĩ quan...

Chất lượng giấy này không tồi, nhưng Sở Hồi Chu lại dùng để gấp máy bay cho anh chơi, lát sau, chuông của lại vang lên.

Mộc Liên Khê chỉ mới đi đến cạnh cửa, nhặt lên máy bay giấy bị Sở Hồi Chu phóng ra, nghe được động tĩnh nhảy đến bên cạnh móc treo quần áo, sau đó giơ móng ấn cái nút mở cửa.

“Oa.”

Thiệp mời cứ để lại, người thì đi đi.

Một tấm thiệp đỏ rực được đưa vào.

Mộc Liên Khê vô thức lướt qua phong bì, trên đó viết [Bắc Thành Bang mời].

Người đưa thiệp mời cũng không có vẻ gì ngạc nhiên khi người nhận là một tiểu ác ma.

“Chuyển lời tới Thượng tướng, bữa yến tiệc này lão nhất định sẽ tới.”

Mộc Liên Khê ngẩn ra một chút, không chơi máy bay giấy nữa, cân nhắc một hồi, vẫn không hiểu câu người đưa thiệp nói có ý gì, nhanh chóng ngậm lấy thiệp mời chạy vào tìm Sở Hồi Chu.

“Sao vậy, ngươi thích máy bay giấy màu này sao?”

Sở Hồi Chu đưa tay lấy thiệp, nhìn thấy chữ trên phong bì, nụ cười tắt đi một nữa.

“Bắc Thành Bang.”

Sở Hồi Chu một tay bế lên tiểu ác ma, một tay mở thiệp mời.

Nội dung vô cùng đơn giản, chính là mời hắn tham dự yến tiệc do hoàng gia tổ chức.

Chỉ là cuối cùng nhiều thêm một câu [Mong hôn nhân giữa hai bên diễn ra tốt đẹp.]

Mộc Liên Khê ở trong lòng ngực Sở Hồi Chu có thể đọc được toàn bộ nội dung thiệp mời trong tay hắn, đọc hết mấy lời này không khỏi kinh ngạc.

Bắc Thành Bang đã tuyệt vọng tới mức muốn dựa vào hôn nhân của Sở Hồi Chu giải quyết vấn đề.

Nhưng bọn họ dựa vào cái gì cảm thấy Sở Hồi Chu sẽ đồng ý chứ?

“Nói nhảm.”

Sở Hồi Chu nheo mắt, thong thả gấp gấp thiệp mời lại, xếp thành một con ếch biết nhảy.

Cụp mắt xuống nhìn tiểu ác ma đang nắm tay hắn viết viết chữ.

Mộc Liên Khê đem câu nói của người đưa thiệp viết ra, sau đó hỏi thêm một câu.

[Chẳng lẽ Bắc Thành Bang mang tới một Omega cầu hoa, người làm anh yêu từ cái nhìn đầu tiên ý?]

“Cầu hoa?”

[Aiz, nghĩa là bông hoa Omega đẹp nhất tinh cầu của anh đó]

Chân mày Sở Hồi Chu hơi giãn ra, cười nhẹ gõ đầu Mộc Liên Khê.

“Tự tạo cái từ gì đâu...”

Mộc Liên Khê nghĩ nghĩ cũng có chút buồn cười, thấy Sở Hồi Chu không nói gì, cũng yên lặng nhảy lên bàn khảy khảy đuôi con ếch.

Con ếch nhỏ nhảy vòng vòng trên bàn.

“Thượng tướng”

Màn hình truyền tin nhận được video trò chuyện tự động mở ra, trước mặt thình lình xuất hiện cái màn hình, Mộc Liên Khê giật mình nổi da gà, lông xù lên lui về sau mấy bước.

Không để ý tới mình đã lùi tới cạnh bàn, một chân bước hụt, được Sở Hồi Chu nhanh chóng chụp lấy gáy đỡ lên.

“Lần sau liên lạc nhớ nói chuyện nhỏ nhẹ một chút.”

Sở Hồi Chu vuốt ve tiểu ác ma nổ thành quả bóng vài cái, gãi gãi đầu sừng trấn an Mộc Liên Khê, nói với quản gia bên kia màn hình.

“Đừng làm Tể Tể sợ.”

“... Vâng, Thượng tướng. Chỉ là chuyện hôm nay rất khẩn cấp nên...”

“Chuyện gì?”

“Ngài có còn nhớ, tôi từng nói qua với ngài chuyện một Omega bước vào kỳ phân hóa nghiêm trọng tới nỗi phải nhập viện, sau đó kiểm tra ra được cấp bậc Pheromone là A+ không?”

“Ừm”

Mí mắt Mộc Liên Khê giật giật vài cái, dự cảm có chuyện chẳng lành nào đó.

“Hôm nay Bệnh viện Đế quốc truyền ra tin tức, Omega kia sau khi được chữa trị, Pheromone đã ổn định lại... đo...đo được là Pheromone cấp S."