Chương 36: Làm nũng với tôi nhiều hơn

Nhảm nhí, tôi không có khóc, là mắt khô nên mới chảy nước mắt.

Nhưng nước mắt đối với Sở Hồi Chu có lẽ có sức sát thương rất lớn.

Mộc Liên Khê cắn răng, lại tiếp tục lợi dụng bộ dáng tiểu ác ma, anh càng ngày càng không biết xấu hổ.

Anh chớp chớp mắt, nỗ lực nặn ra hai giọt nước mắt, “tách tách” rơi xuống mu bàn tay Sở Hồi Chu, nước mắt lưng tròng ậm ừ vài tiếng.

Rêи ɾỉ có chút ngại ngùng, Mộc Liên Khê nghiêng đầu bò trở lại vòng tay hắn, quay mặt không để Sở Hồi Chu thấy được mắt anh – anh thật ra chỉ có thể nặn ra hai giọt thôi.

Sở Hồi Chu trầm mặt thật lâu.

“Thật ra... theo ta tới Đế Tinh... cũng không phải không được.”

Mộc Liên Khê trong lòng vui vẻ, nhung không dám thể hiện ra ngoài, đành nhịn trở lại.

“Nhưng tới Đế Tinh rồi, ngươi không được chạy loạn, phải luôn ở cạnh ta.”

“Oa.”

Không thành vấn đề.

Tới Đế Tinh rồi, anh nhất định rất bận, tôi thì đâu thể tiếp tục ở lại, có cơ hội thì nên rời đi thôi.

Dị tộc sống ở Đế Tinh rất nhiều, cho dù anh đi lại trên đường, tìm phi thuyền trở về cũng không có người hoài nghi.

Anh che giấu đi vui mừng, dùng một phần mười vui vẻ “Oa” với Sở Hồi Chu.

“Cho đi theo thì vui tới vậy à!”

Sở Hồi Chu nhẹ thở dài.

“Bây giờ về chủ trướng nghỉ ngơi được chưa?”

Tiểu ác ma gật gật đầu.

Bọn họ rời khỏi ngục giam, đã là đêm khuya.

Cặp mắt hạnh nhìn lên bầu trời xanh thẫm rộng lớn, trong lòng có cảm giác yên bình khó tả bao trùm lấy anh.

Gió đêm còn có chút lạnh, Sở Hồi Chu liền để anh vào túi áo quân phục.

“Ngủ đi, chuyện đi Đế Tinh, không có lần sau.”

Mộc Liên Khê ở trong túi áo cuộn lại thân mình, ngủ được một chút, bỗng nhiên bị người ta gãi gãi sau cổ đánh thức.

Mộc Liên Khê ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên nhìn thấy là khuôn mặt hơi ngước lên của Sở Hồi Chu. Bóng tối đột ngột kéo đến trên yết hầu của hắn, để lại một mảng đen tối mơ mơ hồ hồ.

Sau đó, một ngôi sao trắng lọt vào mắt Mộc Liên Khê, tiểu ác ma mở to hai mắt, đồng tử xinh đẹp lấp lánh sao trời.

Bầu trời xanh thẫm không biết tự khi nào đều là sao băng.

Vô số ngôi sao xẹt qua kéo theo đuôi dày lóe sáng thành một “dãy ngân hà”.

Mộc Liên Khê lập tức nhắm mắt lại, ước nguyện như những gì người ở Trái Đất hay làm.

Nghe nói nếu thấy được sao băng, mọi lời cầu ước đều sẽ trở thành hiện thực.

Vậy cầu... Anh có thể ở Tinh tế bình bình an an, sớm ngày trở về dị tộc.

Cũng cầu Đế quốc và Dị tộc chung sống hòa bình, không còn chiến tranh.

Còn có... Sở Hồi Chu mọi sự đều tốt.

Mộc Liên Khê ở trong lòng mặc niệm ba lần tất cả nguyện vọng, mới thành kính mở mắt ra, Sở Hồi Chu vậy mà không xem sao băng, cúi đầu nhìn anh.

Không hổ là mưa sao băng trăm năm mới có một lần, thời gian diễn ra rất dài, đến bây giờ còn chưa hạ màn.

Mắt của Sở Hồi Chu trong đêm càng đen hơn, lập tức làm lu mờ đi ánh sao, anh bị ánh mắt của hắn thu hút.

Mộc Liên Khê ngơ ngẩn một hồi, sau đó đè nén cảm xúc kỳ lạ trong lòng xuống, ra hiệu cho Sở Hồi Chu.

[Mau ước đi, linh lắm đó]

“Ước nguyện, dị tộc cũng có cái phong tục này sao?”

Sở Hồi Chu nhướng mày, chậm rãi thu hồi ánh mắt, lần nữa nhìn về phía bầu trời, mưa sao băng đã qua thời điểm rực rỡ nhất, sắp kết thúc.

“Tể Tể...”

Âm thanh Sở Hồi Chu rất nhẹ, trong gió mau chóng tan thành sương lạnh.

“Ta không tin điều này.”

Mộc Liên Khê kiên trì.

[Coi như cho tôi chút thể diện]

Sở Hồi Chu xem xong chữ anh viết, nhẹ nhàng cười một chút.

“Được, cho ngươi chút thể diện vậy.”

Sở Hồi Chu khép mắt lại, vài giây sau liền mở ra.

Mộc Liên Khê hoài nghi đối phương không có thành thật ước nguyện.

[Anh ước cái gì vậy?]

Suy nghĩ một chút, lại nói thêm.

[Khoan đã, anh đừng nói ra, nói mất linh.]

Trong màn đêm chỉ còn lại một ngôi sao băng, vụt qua để lại cái đuôi mờ ảo.

Sở Hồi Chu xoa đầu anh, nhìn lại mạt sao băng còn sót lại.

“Được, không nói.”

Tiểu ác ma thính lực tốt nghe được Sở Hồi Chu lẩm nhẩm một câu.

“Hy vọng tiểu ác ma tương lai có thể làm nũng với tôi nhiều hơn.”

Mộc Liên Khê: “?”

Mộc Liên Khê hồ nghi nhìn lên Sở Hồi Chu, ngỡ như bản thân anh chỉ đang ảo giác.

Là người đàn ông này, áo quần chỉnh tề, lúc nãy chính nghĩa từ nghiêm nói “Làm nũng cũng vô dụng”, cho nên Mộc Liên Khê đều tưởng mình chỉ đang nghĩ lung tung mà thôi.

Sở Hồi Chu chú ý tới ánh mắt của Mộc Liên Khê, sắc mặt vẫn như thường lệ nhìn anh, giống như vừa rồi hắn không có nói câu nào như vậy.

... Được rồi.

Tiểu ác ma lặng im thu lại ánh mắt, cuộn tròn về túi áo Sở Hồi Chu.

Cứ coi như là anh nghe nhầm đi.

Đương nhiên, thực ra thì.... chuyện làm nũng nhiều chút cũng có gì khó đâu.

Làm gì có ai chống đỡ nổi lông xù, phải không.

Khi hai người trở về chủ trướng, Mộc Liên Khê đã quậy thành một cái bánh.

Anh loáng thoáng nghe được Sở Hồi Chu đang liên lạc với Y Vụ Quan, nói cho ông biết ngày mốt hắn sẽ về Đế Tinh, còn hỏi Y Vụ Quan hắn có cần tới Đế Tinh kiểm tra tuyến thể không.”

“Tôi đang định báo cáo với ngài, Pheromone Omega lần trước ngài đưa cho tôi, kết quả đo lường độ xứng đôi Pheromone đã có kết quả.”

Mộc Liên Khê trong cơn mê ngủ cố gắng đánh thức đại não hóng chuyện.

Đó chính là độ xứng đôi của anh và Sở Hồi Chu.

Mộc Liên Khê chăm chú lắng nghe.

“Độ xứng đôi của Omega này với ngày cao tới 99%.”

Không khí im lặng tĩnh mịch.

Âm thanh Sở Hồi Chu mờ mịt khó đoán.

“Ừm, nằm trong dự đoán.”

Nếu không phải độ xứng đôi cực cao, không thể nào dễ dàng dẫn dụ hắn tiến vào kỳ mẫn cảm, càng không dễ gì dẫn dắt hắn ổn định Pheromone trong lúc mất kiểm soát.

Y Vụ Quan có chút kích động.

“Thượng tướng, ngài từ lúc phân hóa đã được Tinh Võng ghép đôi nhiều năm như vậy, cũng không có Omega nào có độ xứng đôi cao hơn 60%. Đây quả thật khó tìm... Omega này hiện giờ đang ở đâu?”

“Độ xứng đôi với ngài cao như vậy, về sau tình trạng mất khống chế trong kỳ mẫn cảm đảm bảo có thể cải thiện rất nhiều.”

“Có điều hơi khó xử, Tam hoàng tử Điện hạ bên kia...”

Sở Hồi Chu im lặng nghe ông huyên thuyên, lại không có đáp lại.

“Ông về trước đi, chuyện này...”

Y Vụ Quan không nói nữa.

“Thuộc hạ biết rõ, chuyện này nhất định không lọt ra ngoài.”

Trong phòng rơi vào im lặng.

Mộc Liên Khê trở mình.

Nếu Y Vụ Quan đó mà biết Omega có Pheromone phù hợp với Sở Hồi Chu là thủ lĩnh dị tộc, chắc ông ấy phải hối hận lắm khi thốt ra mấy lời vừa nãy.

Luật lệ Đế quốc đưa ra yêu cầu, cặp đôi có độ xứng đôi trên 90% phải kết hôn, nhưng không có ghi là cả thủ lĩnh dị tộc cũng tính.

Ngay cả khi dị tộc đã đăng ký thân phận hợp pháp ở Đế Tinh, muốn cùng nhân loại kết hôn, thủ tục cũng vô cùng hà khắc, còn bị phân biệt đối xử...

Tiểu ác ma không muốn nghĩ nữa, buồn ngủ ngủ thϊếp đi.