Một câu thật nhẹ, nếu không phải thính lực ác ma tốt, Mộc Liên Khê cũng không thể nghe được lão đang nói cái gì.
Anh lập tức làm ra vẻ sợ hãi, bộ dáng e dè cứng rắn, tiếp tục nhe răng, nhưng không cắn lão, mặc cho lão bế lên.
Mặc dù đối phương đang ôm anh, nhưng hành động và lời nói đều coi anh như đồ vật.
"Tiểu quỷ này xem ra còn chưa đến tuổi học nói, không được huấn luyện cho hiểu chuyện chút à, thượng tướng đã tìm được người dạy dỗ nó chưa?"
"Thượng tướng chưa từng nhắc tới chuyện này."
Lão già gật đầu, cùng hai thân binh nói thêm mấy câu, từ giọng điệu đến nội dung, tựa hồ đều rất kính trọng Sở Hồi Chu.
Chậc, lão già thích diễn.
Mộc Liên Khê phối hợp biểu diễn run rẩy trong lòng lão, lông tơ của tiểu quỷ xù lên, cả người cuộn tròn thành một quả bóng, trông nhỏ bé yếu ớt, mặc người bắt nạt.
Có lẽ bộ dáng sợ hãi của anh làm lão già hài lòng, hoặc có thể với người ngoài, anh chỉ là quỷ con không hiểu gì cả..
Người kia lại cúi đầu thấp giọng nói với anh.
“Ta vừa lúc cần một đôi đệm đầu gối bằng da ác ma, kích thước của ngươi rất vừa vặn, chờ tới ngày mốt ta sẽ lột da ngươi.”
Tiểu ác ma run rẩy càng mạnh hơn, trong cổ họng phát âm thanh nức nở.
Trong mắt lão hiện lên một tia hung ác khó nhận ra, ông ta ngẩng đầu lên mỉm cười hiền lành với hai thân binh.
"Tiểu quỷ rất thú vị, sau này về hưu ta sẽ nuôi một con cho vui."
Khi họ đến gần chủ trướng của Sở Hồi Chu, lão ta cuối cùng cũng đặt anh xuống.
Anh nhìn xuống con quỷ nhỏ đang nổ tung thành một quả bóng đen.
Thành chủ Bắc Thành Bang từ trên cao nhìn xuống, thấy Mộc Liên Khê xù thành một quả cầu đen xì.
"Ta cũng chỉ là đưa một đoạn đường, vẫn là phiền hai vị giao tiểu quỷ này cho thượng tướng. Nhớ thay Bắc Thành Bang ta tỏ lời xin lỗi đến Thượng tướng."
"Thành chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ truyền đạt ý của ngài."
Bóng dáng lão Thành chủ vừa biến mất, hai thân binh còn đang rầu rĩ làm sao giải thích với Thượng tướng chuyện này, tiểu quỷ mới lúc đi còn rất phấn khởi, khi về liền bị dọa thành như vậy?
Trong chớp mắt tiểu ác ma khi nãy sừng còn cụp xuống, đồng tử sợ hãi, lông tơ xù lên, bây giờ ba chân bốn cẳng chạy như bay về chủ trướng của Thượng tướng bọn họ.
Sừng hăng hái dựng lên, lông dịu xuống, đồng tử sáng người, thần sắc bình thường tới mức không thể bình thường hơn, thậm chí lúc bước đi còn có chút hưng phấn.
Thân binh: “???”
Chẳng lẽ là tiểu ác ma mới sinh hả? Sao mau quên vậy?
Mộc Liên Khê mang theo tin tình báo độc nhất vô nhị đổi từ ủy khuất của chính mình, chạy đến cửa chủ trướng, bắt đầu cào cửa điên cuồng.
Không đến mấy giây, cửa phòng liền mở ra, dường như Sở Hồi Chu vừa mới tỉnh lại, mái tóc ngắn màu xanh đậm có chút rối, Sở Hồi Chu hơi nhướng mày, nghiêng người để Mộc Liên Khê đi vào.
“Sáng sớm vội chạy ra ngoài chơi, sao chưa đầy một tiếng đã quay về rồi?”
Lời này là hỏi hai thân binh.
Thân binh mô tả chi tiết cuộc xung đột giữa họ với binh lính ở doanh trại của Bắc Thành Bang, cuối cùng nói.
"Là Thành chủ Bắc Thành Bang muốn bày tỏ lời xin lỗi, nhất quyết muốn đích thân đưa tiểu quỷ trở về..."
Mộc Liên Khê nóng lòng muốn nói chính sự với Sở Hồi Chu, trông mong nhìn Sở Hồi Chu ra hiệu cho hắn kêu hai thân binh nhanh chóng rời đi.
Nhưng đối phương dường như đã hiểu lầm ánh mắt của anh, ôm anh vào lòng, xoa xoa anh rất nhẹ nhàng.
“Tể Tể, đừng sợ. Đồ già đó không dám làm gì ngươi đâu."
Mộc Liên Khê: “…”
Sau đó Mộc Liên Khê chửi thầm trong đầu: Đồ già.
Thân binh: “?!”
Bọn họ đang nghe cái gì đây? Thượng tướng đây là dỗ dành tiểu ác ma sao?
Sở Hồi Chu ánh mắt tối sầm, dùng tay xoa xoa tiểu quỷ, giọng điệu bình tĩnh, nhưng sự lạnh lùng trong mắt khiến hai người lính sợ hãi, vô thức không dám nhìn thẳng mắt Sở Hồi Chu.
"Ta biết chuyện này rồi, các ngươi đi đi."
Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mộc Liên Khê củng củng đầu, làm Sở Hồi Chu ngừng vuốt ve, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
“Oa.”
Chuẩn bị cho tốt, tôi sắp cho anh một tin tình báo có một không hai.
Mộc Liên Khê kéo tay Sở Hồi Chu ra và bắt đầu viết lên lòng bàn tay hắn.
Viết một chữ, Sở Hồi Chu đọc một chữ, đọc đến một nửa...
"Đây chính là lời của đồ già khi nãy bắt nạt ngươi sao?"
Tiểu quỷ mạnh mẽ gật đầu, nhưng anh lại không hề nhận ra, hành động của mình rất giống một màn làm nũng đòi công đạo.
Anh viết ra hai câu đó cho Sở Hồi Chu và thêm một câu nữa.
[Có phải ý của đồ già đó là âm mưu vào ngày mốt không? Tôi nhớ ngày mốt thẩm phán của Tòa án quân sự Đế tinh đến để áp giải tù nhân mà. 】
Những đốt ngón tay dài của Sở Hồi Chu vòng vòng trên hai đầu sừng của tiểu quỷ, môi mỏng cong cong lạnh lẽo.
"Ta đã kiểm tra việc bàn giao rất nhiều lần, không có sơ hở, trừ phi người của Bắc Thành Bang muốn gϊếŧ người diệt khẩu."
Không có nhân chứng, vụ án “Bắc Thành Bang nuôi tư quân” rất có thể sẽ thành án treo.
Cũng có khả năng Bắc Thành Bang đổ hết tội lỗi cho những tù nhân đã ch.ết và tự mình phủi sạch mọi tội lỗi.
"Đối phương không chỉ muốn gi.ết người diệt khẩu, có khả năng muốn buộc tội ta thông đồng với địch... Ngươi có nhớ không, trên tinh cầu số 144, ta đã mặc quân phục của dị tộc."
Sở Hồi Chu cấu kết với dị tộc, vì muốn loại bỏ ảnh hưởng của Bắc Thành Bang trong quân đội, loại bỏ người phản đối đàm phán hòa bình với dị tộc, nên đã bịa đặt vụ án "Bắc Thành Bang nuôi tư quân" và mua chuộc cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang làm nhân chứng vụ án.
Bằng chứng là Sở Hồi Chu mặc quân phục dị tộc trên tinh cầu 144, lái chiến hạm bắn hạ hạm đội của Đế quốc.
Dù sao nhân chứng đã chết, tất cả vụ việc cũng là chết không đối chứng, chỉ có một đoạn ghi hình không có tính xác thực.
Một khi sự việc phát triển đến mức này, Sở Hồi Chu có thể bị tạm thời cách chức, đình chỉ công việc chờ Tòa án quân sự điều tra.
“Tình báo này rất quan trọng, coi như ngươi có công lớn, khen thưởng một chai sữa dừa.”
Mộc Liên Khê còn đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên bị Sở Hồi Chu xoa đầu một hồi, gãi gãi sừng, vẻ mặt nghiêm túc không thể giữ nổi nữa, Mộc Liên Khê “cạc cạc” cười đến lăn lê bò lết.
Anh cười lăn lộn trên đất, ngẩng đầu nhìn đôi mắt phượng đang cười của Sở Hồi Chu.
"Bất quá... ta phải lập tức đến nhà tù để sắp xếp. Không biết buổi tối có thể kịp quay lại cùng ngươi ngắm sao băng hay không."
Mộc Liên Khê hiểu chuyện “Oa” một tiếng.
Đương nhiên, việc này quan trọng hơn việc ngắm sao băng, nếu như Sở Hồi Chu xảy ra chuyện gì, anh sẽ bị cái đồ già đó lột da làm miếng đệm đầu gối!
“Để ngươi ở lại nơi này ta thấy không yên tâm, hay là ngươi đi cùng ta đi?”
Bây giờ tù nhân bị nhốt trong tù, nếu Bắc Thành Bang muốn gϊếŧ người thì chỉ có thể ở trong đó ra tay. Bọn họ đương nhiên phải giăng bẫy, tốt nhất là một lần bắt gọn lão.
Mộ Liên Khê gật đầu.
Đi thôi!
Nhà tù trong quân được đặt dưới lòng đất, xuân còn chưa tới, nhiệt độ không khí không cao, hơn nữa dưới đất không hề có nắng, bên trong nồng nặc mùi mốc ẩm ướt.
“Tí tách, tí tách...”
Lính gác đang mơ màng ngủ gật, nhạy bén nghe được tiếng bước chân l*иg với tiếng máu chảy của tên phạm nhân mới thẩm vấn xong, lập tức giật mình đứng thẳng.
Người bước đến là người đưa cơm cho bọn họ mấy hôm nay, lần này cũng đẩy một chiếc xe nhỏ, bên trong đặt mấy chục hộp cơm.
“Anh đã vất vả rồi, ồ...hôm nay đồ ăn ngon nha, có cả đùi gà và cá kho.”
Người đưa cơm cười cười.
“Mọi người phải đứng gác ở đây mới vất vả chứ, vừa lạnh vừa ẩm, cũng dễ mắc bệnh phong thấp đi?”
Lính canh oán than nhìn người đưa cơm.
“Cũng may tên phạm nhân quan trọng đó hai ngày tới cũng được đưa đi, anh cũng không cần phải canh ở đây mỗi ngày.”
“Đúng đúng.”
“Thôi tôi đem phần còn lại vào nhen.”
Lính gác mở cửa lao ra, chỉ chỉ vào gian trong cùng.
“Nói mới nhớ, tôi nghĩ tên phạm nhân đó bị dọa tới điên rồi. Nói sao thì cũng là cháu trai của Thành chủ Bắc Thành Bang, đột nhiên lại trở thành tù nhân, có mấy ai chịu nổi cú sốc này chứ...”
Trong phòng hội nghị cách ngục giam không xa, một màn hình được đặt trước mặt Sở Hồi Chu, đem cảnh tượng trong nhà giam chiếu hết lên, binh lính phụ trách thẩm vấn nửa tiếng trước đã theo lệnh, lặng lẽ lấp đặt camera ẩn tại nhiều khu vực khác nhau trong ngục giam.
Thoạt nhìn, đội tuần tra xung quanh ngục giam vẫn như thường lệ, nhưng ở các tháp canh xa hơn, thiết bị điều tra không hề quan sát động thái của mấy địa điểm xung quanh, mà tập trung ở mấy con đường ngay cạnh ngục giam.
“Tể Tể”
Mộc Liên Khê đang ngơ ngơ ngác ngác trên vai Sở Hồi Chu, nghe gọi liền nghiêng đầu.
“Oa?”
"Ngươi cảm thấy Bắc Thành Bang sẽ gϊếŧ phạm nhân trong ngục bằng cách nào?"
Gϊếŧ người diệt khẩu, ở Trái Đất phim ảnh chiếu mấy cảnh này cũng không ít.
Tiểu ác ma tự tin bắt đầu viết lên lòng bàn tay Sở Hồi Chu.
Phương án thứ nhất [ Hạ độc ]
Nghe nói có nhiều loại độc không màu không mùi, bỏ vào rượu là tan, hộc máu mà chết. Cũng có loại bay trong không khí, loại này được tán thành bụi hoặc hương đốt, chỉ cần hít một chút cũng chết bất đắc kỳ tử.
Đương nhiên cũng có mấy loại độc dùng để tra tấn người, giả dụ như loại độc bảy ngày không có thuốc giải thì sẽ thối rửa dạ dày, rồi gì mà cổ trùng từng ngụm từng ngụm ăn sạch lục phủ ngũ tạng, rồi độc gì mà trúng vào thì tự mình bóp cổ tới chết...
Tiểu ác ma viết xong mấy suy nghĩ đó, móng vuốt có hơi đau nhức, nghe thấy Sở Hồi Chu nói.
“Ngươi ở dị tộc rốt cuộc đã học được cái gì vậy? Cha ngươi dạy độc dược sao, muốn bồi dưỡng ngươi thành sát thủ à.”
Mộc Liên Khê: “...”