Chương 22: Tập kích chủ thành...

Tới giờ ăn trưa, trong sân người xếp nhau thành một hàng dài.

Giống như tất cả người trong thôn đều tới đây lấy đồ ăn, Mộc Liên Khê theo Sở Hồi Chu xếp cuối hàng nhìn một chút, phát hiện mấy chục người dị tộc chỉ có 2-3 thanh niên, hơn nữa không bị tật thì tinh thần không bình thường.

Sở Hồi Chu lấy hai chén đồ ăn, đưa cho người sói thiếu niên 5000 tinh tệ, ngỏ lời muốn cậu ta ngày mai làm dẫn đường đưa bọn họ tới trạm năng lượng.

“... Cảm ơn ngài, sáng mai tôi sẽ đưa hai người đến trạm năng lượng.”

Sở Hồi Chu thuận thế hỏi chút tình hình trong thôn.

“Mấy người trẻ tuổi trong thôn đều đi đâu hết rồi?”

Trên mặt người sói xẹt qua căm phẫn.

“Người trẻ trong thôn đều tham gia quân ngũ, chỗ chúng tôi vốn là nơi hẻo lánh, cách đế quốc lại gần, quân đội đế quốc thường xuyên khai chiến ở đây, cướp đoạt vật tư, còn có...còn có...các Omega dị tộc...”

Lời vừa dứt, Mộc Liên Khê vô thức nhìn tới Sở Hồi Chu.

Hiện tại quân quyền của Đế tinh đều nằm trong tay Sở Hồi Chu.

Trong hai ngày này ở chung với hắn, Mộc Liên Khê cảm thấy Sở Hồi Chu là thực sự chân thành muốn cùng dị tộc đàm phán hòa bình, không phải loại ỷ thế hϊếp người, dung túng thuộc hạ gi.ết người cướp của.

Nhưng mà thiếu niên này cũng không cần lừa bọn họ làm gì...

Sở Hồi Chu sắc mặt âm trầm, mắt phượng lại lạnh lùng như phiến băng.

“Chuyện tinh tế đế quốc dẫn binh xảy ra khi nào?”

“Hôm qua đại ca ta thủ bên chủ thành truyền tới tin tức, có hạm đội tấn công thành – nhưng hai người không cần lo lắng, đường tới trạm nhiên liệu sẽ không gặp phải quân đội đế quốc đâu, chúng tôi ở thôn núi rừng, ẩn nấp rất kín đáo”

“Hơn nữa ta còn biết một con đường nhỏ tới đó, trạm năng lượng cách chủ thành khá xa, nhất định hai người có thể an toàn trở về phi thuyền.”

Trở về phòng, Sở Hồi Chu nhíu mày im lặng, đẩy cho anh một chén nhỏ thức ăn, chính mình thì không có gắp miếng nào.

“Oa?”

Mộc Liên Khê lặng lẽ dùng móng đẩy dẩy đôi đũa đưa cho hắn.

Chúng ta có nên tới chủ thành xem tình hình không?

Xem phản ứng của Sở Hồi Chu, hắn ta có lẽ không biết chuyện quân đội đế quốc đánh tới tinh cầu này.

Hơn nữa, Mộc Liên Khê nhớ lại lời của Lang nhân Phó quan nói Đế quốc mặt ngoài muốn hòa đàm, thực tế vẫn luôn ở biên cảnh quấy phá, không hề có chút thành ý.

Lúc đó anh căn bản không thèm để ý tới, giờ ngẫm lại, hai việc này đúng là có liên hệ.

Sở Hồi Chu dừng ánh mắt trên chiếc sừng mềm mại của tiểu ác ma, biểu cảm hòa hoãn hơn nhiều, hắn đưa tay cầm đũa lên.

“Ngày mai mua xong nhiên liệu, ngươi mang theo nhiên liệu trở lại phi thuyền trước chờ ta, ta tới chủ thành một chuyến.”

Mộc Liên Khê thoáng sửng sờ, lập tức lắc đầu cự tuyệt.

“Oa!”

Mộc Liên Khê ngày nào đó cũng phải trở lại dị tộc, lần này anh cũng muốn đi xem, có phải thật sự là quan đội Đế quốc tấn công dị tộc hay không.

Là Sở Hồi Chu ngụy trang người tốt quá giỏi hay thật ra có hiểu lầm gì khác?

“Chủ thành đang khai chiến, ngươi đi theo sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Mộc Liên Khê lo lắng bò lên cánh tay Sở Hồi Chu, móng vuốt khẩn trương moi moi quần áo hắn.

“Oa!”

Dù sao tôi cũng treo trên người của anh, anh mang thì mang, không mang cũng phải mang.

Sở Hồi Chu rũ mắt trong chốc lát, sắc mặt âm trầm duỗi tay xoa xoa sống lưng tiểu quỷ, rốt cuộc cũng không có kéo anh ra khỏi cánh tay.

Sáng sớm hôm sau thiếu niên người sói nghe hai người nói muốn đi chủ thành, hơn nữa còn vì cuộc chiến giữa đế quốc và dị tộc, trong mắt thêm mấy phần sùng bái.

“Được, tôi đưa hai người đến khu lân cận chủ thành, tại bây giờ bên đó đánh nhau, nên tôi...”

“Cậu chỉ cần đưa chúng tôi đến chỗ nào an toàn, sau đó chỉ cho chúng tôi đường tới chủ thành là được.”

Thiếu niên phóng khoáng đáp ứng yêu cầu này.

Bọn họ từ ban ngày băng qua rừng cây, đến khi trời sập tối, người sói mới nói với họ đường tới chủ thành cách đây còn chừng 3 km nữa.

Khu rừng rậm này vô cùng yên tĩnh, chủ thành xa xa phản chiếu sáng xanh của tấm chắn phòng ngự, trong bóng đêm nhìn như một tấm lụa mỏng trong suốt.

Đèn đuốc trong thành sáng trưng, chắc là đặt trong trạng thái phòng vệ cao nhất.

“Tôi chỉ có thể đưa hai người đến đây thôi, từ giờ chỉ cần đi theo hướng Tây thì có thể tới chủ thành.”

Thiếu niên người sói lấy ra bản đồ vẽ tay.

“Đây là cấu trúc chủ thành, hai người từ xa tới đây, nhớ phải cẩn thận-------”

Từ trên trời một trận gió ào ào thổi tới đánh tan lời người sói đang nói.

Mộc Liên Khê từ trên vai Sở Hồi Chu ngẩng đầu, hướng tới hướng âm thanh phát ra nhìn lên, trên đỉnh đầu bọn họ không biết từ lúc nào bay tới năm sáu con chiến hạm, mơ hồ bắn ra mấy viên đồng sáng chóa, xẹt qua như sau băng hướng tới màn chắn.

Giây tiếp theo, trên màn chắn nổ tung ra một cái cột lửa hình nấm.

Màn chắn xuất hiện vết nứt, mà mấy con chiến hạm không có ý định rút lui, như cũ xoay quanh chủ thành, thỉnh thoảng thả ra tên lửa phát sáng.

Tiếng nổ đinh tai nhức óc xa xa truyền đến, một mảnh kinh hoảng nổi lên trong rừng, chim bay loạn xạ tứ tung.

Mộc Liên Khê bị Sở Hồi Chu từ đầu vai ôm tới trước ngực, đối phương lấy lòng bàn tay che kín lỗ tai anh, Mộc Liên Khê cảm giác được đầu ngón tay hắn có chút khẩn trương.

Thiếu niên người sói trong mắt tràn đầy hận thù.

“Quân đội đế quốc lại đến nữa rồi – chỗ này chỉ sợ đang đánh nhau, hai người ở đây quá nguy hiểm, hay là dời lại mấy ngày nữa hả đi?”

“Không cần, bây giờ chúng tôi đi liền.”

Giọng nói Sở Hồi Chu tỏa ra khí lạnh.

“Cậu biết hạm đội chủ thành dừng ở chỗ nào không?”

“Biết, nằm ở ngoại ô phía Tây.”

Sở Hồi Chu gật đầu.

“Cậu quay về thôn đi, xem hướng của mấy con chiến hạm đó, có khả năng bay ngang thôn”

Thiếu niên nghe vậy mặt liền biến sắc, lập tức nói lời từ biệt, theo đường cũ chạy về.

Hai người tiếp tục đi về phía chủ thành.

Mộc Liên Khê vừa mới quan sát qua thân chiến hạm, trên đó có biểu tượng của Đế quốc – một thanh trường kiếm đâm xuyên mặt trời.

Từ trong chủ thành cũng nhanh chóng tổ chức phản kháng, mấy chiếc chiến hạm từ trong màn chắn bay ra, cùng chiến hạm đế quốc giằng co kịch liệt.

Mộc Liên Khê phát hiện Sở Hồi Chu không đi về phía chủ thành mà hướng về ngoại ô phía Tây.

“Trước lúc ta đi đàm phán với dị tộc, rõ ràng đã căn dặn trong quân, không được gây xung đột với dị tộc. Chiến hạm vừa rồi đánh rung màn chắn đó có biểu tượng Đế quốc, không phải bị giả mạo.”

Mộc Liên Khê nhìn vào mắt phượng của hắn, thần sắc nghiêm túc lãnh đạm, tựa như đang thanh minh với anh.

“Ta muốn tới Phía Tây, tìm cách điều khiển một chiến hạm... nếu bị quân phòng thủ trong thành thấy, thì nói là thủ lĩnh dị tộc phái tới, ngươi theo ta, không được lên tiếng.”

“Oa!”

Trên người anh một cái tín vật làm tin cũng không có, sao người dị tộc có thể tin anh chứ?

“Ta đang mặc quân trang của vệ sĩ của thủ lĩnh dị tộc, còn có huân chương trên vai, họ không nhận ra đâu – hơn nữa, không phải ta đang giữ một bằng chứng sống đây sao.”

Chờ tới khi Sở Hồi Chu ngồi trên chiến hạm, đối phương điều khiển tàu chiến bay lên, hướng về phía chủ thành, anh mới bất tri bất giác nhận thức được hắn muốn làm gì.

Suy đoán này có chút đáng sợ, tiểu ác ma lại xù thành cái quả cầu đen thui.