Chương 14

Nơi này nằm ở giữa biên giới của dị tộc và đế quốc, ngoại trừ các tinh cầu chưa có chủ như Hoang Tinh, còn lại đều là những tinh cầu xa xôi, khả năng kiểm soát cả hai thế lực còn lỏng lẻo.

Tinh cầu họ sắp ghé qua là của dị tộc.

Thuộc địa dị tộc?

Tâm trí Mộc Liên Khê bắt đầu lung lay.

Trên phi thuyền không có cách này chạy, trên lãnh thổ của mình hẳn là có cơ hội?

Mộc Liên Khê đôi mắt sáng ngời tỉ mỉ đọc qua giới thiệu của tinh cầu này.

[Tinh cầu số 144 là nơi có nhà tù dị tộc lớn nhất. Người dân địa phương rất hung hãn, đa số dân sinh sống là người đã ra tù, băng đảng hoành hành, trị an cực kỳ kém... 】

Mộc Liên Khê: "..."

Nếu anh trốn thoát Sở Hồi Chu, nói không chừng sẽ gặp phải hai băng đảng đang ẩu đả đánh nhau, không cẩn thận bị thương.

Hoặc là gặp được bọn buôn người, bị bắt đem vào nơi ô uế nào đó, từ đây lưu lạc phong trần.

Hoặc là bị người ta cho là thiếu gia quý tộc, bắt cóc đe dọa về nhà đòi tống tiền, không được liền thủ tiêu con tin.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, so ra ở cùng Sở Hồi Chu sẽ an toàn hơn nhiều.

Ít ra được ăn ngon ngủ ngon, còn không thiếu pheromone để hút.

Lỡ như cơn nghiện đột nhiên xuất hiện, còn có người giúp mình xoa sừng.

Tiểu quỷ suy nghĩ một hồi, bước chân nặng nề về phía khoang nghỉ ngơi.

Viễn cảnh chạy trốn tan biến, nhìn thấy mặt Sở Hồi Chu lại thấy ngứa ngáy.

Nghĩ đến khi nãy hắn nhân lúc mình đang ngủ đè đầu mình chiếm tiện nghi...

Mộc Liên Khê không chạy trốn nữa, Mộc Liên Khê muốn trả thù.

Tiểu quỷ dễ dàng nhảy lên giường, vài bước bò lên trên ngực Sở Hồi Chu.

Sau đó Mộc Liên Khê bắt chước động tác đè đầu của hắn, dang rộng tay chân, nằm ngửa trên mặt Sở Hồi Chu.

Đuôi dài lung lay qua lại, lặng lẽ tát hai cái vào mặt Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nháy mắt thở mạnh một cái.

Mộc Liên Khê cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện Sở Hồi Chu không có dấu hiệu tỉnh dậy, liền dùng chóp đuôi trêu chọc hầu kết của hắn.

Đương lúc tính dùng móng tạo kiểu tóc mới cho Sở Hồi Chu liền bị người ta xách lên, ấn xuống phần nệm trống bên cạnh.

Gương mặt Sở Hồi Chu tiến lại gần, mắt phượng lười biếng, ngữ khí uy hϊếp răn dạy nhưng có vẻ dung túng nhiều hơn.

“Không cho cọ tuyến thể, ngươi lại muốn làm gì nữa?”

Lúc tiểu quỷ đè lên mặt hắn, cảm nhận được một cỗ “yêu” nặng nề khiến hắn không thở được.

“Muốn ta nghẹt thở?”

Mộc Liên Khê bị nắm sau gáy không thể cử dộng, đôi đồng tử xinh đẹp tròn xoe, ngây thơ chớp mắt hai cái, cái đuôi vừa tát mặt Sở Hồi Chu biết co biết dãn, nhanh chóng quấn lấy đầu ngón tay hắn, quấn lại thành nhiều vòng.

Mộc Liên Khê khám phá ra được Sở Hồi Chu đối với mình “sấm to mưa nhỏ”.

Quả nhiên Sở Hồi Chu lướt qua cái đuôi dính lấy tay hắn, thực mau không truy cứu cái trò trêu ghẹo này nữa.

“Hoàng tử Đế quốc cũng không có gan bằng ngươi”

Sở Hồi Chu ôm lấy bụng anh, thành thạo ôm vào lòng.

“Phi thuyền sắp tới sẽ dừng lại, nhưng tinh cầu này hơi hoang vắng, trong bản đồ Đế tinh cũng không có định vị được trạm nhiên liệu ở đâu, sợ là phải tìm dân địa phương hỏi chút”

Mộc Liên Khê không có chăm chú nghe Sở Hồi Chu nói, có hắn ở đây, mấy chuyện này anh không cần lo lắng.

Dù sao anh cũng không có chạy được, chỉ có thể thành thành thật thật ở bên cạnh hắn.

“Lại thất thần”

Tiểu quỷ dựng sừng lên, nghi hoặc “Oa” một tiếng.

“Đây là tinh cầu do dị tộc cai trị. Ta không tiện xuất hiện nên...”

Bị bắt cóc, bị lừa bán, bị ngộ sát...

Mộc Liên Khê xù thành cái quả cầu, kêu “Oa oa”, sau đó túm lấy tay áo Sở Hồi Chu, bắt đầu chơi xấu lăn lộn.

“Oa!”

Khônggggg, anh không thể để tôi một mình đi tìm trạm nhiên liệu được.

"Oa!"

Lỡ như gặp dị tộc có ý đồ xấu, ai “cứu giá” cho tôi?

Mộc Liên Khê trong đầu đếm thầm mấy chục cách “đăng xuất”, quyết tâm làm loạn không chịu xuống phi thuyền một mình.

Sừng tiểu quỷ cụp xuống như mèo con buồn bã.

Một bên lăn tới lăn lui trong lòng Sở Hồi Chu, một bên bán thảm đáng thương vô cùng, quay đầu cọ tay Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu nhíu mày, thu hết toàn bộ quá trình “làm nũng”.

“Ngươi là con trai của thủ lĩnh dị tộc, trong tinh cầu của dị tộc thì có gì mà sợ?”

Mộc Liên Khê thu mình lại hướng Sở Hồi Chu mắng hắn hèn nhát, hung dữ.

Sở Hồi Chu trầm trầm cười rộ lên.

“Ò, xém chút ta quên mất, chỗ này đều là tội phạm ra tù, hơn nữa còn là trọng án, nói không chừng mấy tên đó là do cha ngươi kết án, nếu như nhận ra ngươi...”

Mộc Liên Khê vừa nghe vừa bò vô tay áo Sở Hồi Chu.

Sở Hồi Chu cứ để anh náo loạn.

“Được rồi, ta đi cùng ngươi, đừng nghịch ngợm nữa. Trong phi thuyền có quần áo dự phòng của dị tộc không? Tìm cho ta một bộ.”

Dị tộc thành niên so với bộ dáng con người cũng không quá khác biệt.

Nhưng vẫn sẽ có một số đặc điểm đặc trưng của dị tộc.

Ví dụ như ác ma có sừng, lang nhân có móng vuốt, long tộc có cánh, giao nhân có đôi tai dài và nhọn, thở được dưới nước...

Giống con người nhất có lẽ là ma cà rồng, chỉ có răng nanh nhọn và dài hơn, đồng tử lúc hút máu sẽ chuyển sang xanh lam, không dễ phân biệt.

Mộc Liên Khê đánh giá Sở Hồi Chu mấy lần.

Hắn ta có nước da trắng lạnh như băng, đôi mắt xanh lam, dáng người cao gầy, lúc không mở miệng, khí chất băng lãnh thực sự dọa người.

Giả làm ma cà rồng thì vô cùng thích hợp.

Mộc Liên Khê ra hiệu cho Sở Hồi Chu đi theo đến khoang chứa đồ, tìm được một bộ quân phục dị tộc màu đen, nhân tiện tìm ra một bộ lễ phục quý tộc.

Đáng tiếc đây là kích cỡ lúc Mộc Liên Khê là hình người, không phải tiểu quỷ.

Mộc Liên Khê có chút tiếc nuối, Sở Hồi Chu cầm bộ quần áo lên hỏi anh.

“Muốn mặc sao?”

Mộc Liên Khê mạnh mẽ gật đầu.

“Tiểu tử ngươi còn thích mặc quần áo người lớn.”

Sở Hồi Chu nói xong, lấy kéo cắt một chút, đem cái áo ánh kim làm thành cái áo choàng nhỏ, khoác lên người tiểu quỷ, xem ra có chút bộ dáng của con nhà quyền quý.

Mộc Liên Khê dùng móng điều chỉnh dây cột áo choàng.

Sau đó đối Sở Hồi Chu cao ngạo ngưỡng mặt.

“Oa, oa oa oa!”

Vì lý do an toàn, tôi là thiếu gia ác ma, anh là vệ sĩ của tôi, đã hiểu chưa?

Phi thuyền đáp xuống một bãi đất trống trên tinh cầu 144.

Mộc Liên Khê nhìn Sở Hồi Chu mở tấm chắn ánh sáng phòng thủ cho phi thuyền, sau đó bước khỏi phi thuyền, thoải mái dễ chịu được “vệ sĩ riêng” ôm trong tay.

Chỗ bọn họ đáp xuống hình như là đỉnh núi.

Sáng sớm, gió núi mang theo mùi thơm sảng khoái của cỏ cây và sương sớm ẩm ướt, cảm giác khoang khoái hết cả người.

Đứng trên đỉnh núi có thể thấy phía dưới một mảnh rừng núi tươi tốt, xa xa mờ ảo nhìn thấy khói bếp từ thôn làng.

Từ chỗ này đến làng tìm người hỏi trạm năng lượng thì phải đi một đoạn khá xa.

Nhưng xa cỡ nào anh cũng đâu cần bận tâm.

Mộc Liên Khê lần đầu cảm thấy biến thành tiểu ác ma cũng không tệ, ít ra còn có thể ở trong lòng ngực người ta oa oa, hệt như ngồi cáp treo đi du lịch ngắm cảnh, nhàn nhã xem hoa xem cỏ.

Tiểu quỷ cứ luôn không ngồi yên, quay qua quay lại, nhìn thấy cái gì cũng thật mới lạ.

Lúc trước, anh sống trong thành phố lớn, vì vừa học vừa chăm viện trưởng, vô cùng bận rộn, mở mắt nhắm mắt ngày nào cũng là tường xám ảm đạm, thật sự chưa từng đi ngắm cảnh núi rừng đây đó.

“Lại lộn xộn, nếu ngươi muốn xem như vậy ta ném ngươi ở chỗ này xem cho đã.”

Mộc Liên Khê điều chỉnh tư thế nằm xuống ngủ trong lòng bàn tay Sở Hồi Chu, không quậy nữa, nhưng miệng vẫn không quên tía lia.

“Oa!”

Ở chỗ này anh không phải là Thượng tướng, chỉ là vệ sĩ của tôi thôi.

Lại dám ở đây cằn nhằn bản thiếu gia? Trên người anh vẫn đang khoác quân trang dị tộc đó.

Có lẽ đôi mắt hài hước của Mộc Liên Khê quá mức tự đắc, Sở Hồi Chu cúi đầu liếc anh một cái.

“Làm sao, ta mặc quần áo dị tộc nhìn rất mắc cười?”

Tiểu ác ma gật đầu.

“Oa!”

Thật muốn nghĩ cách ghi lại bộ dạng của hắn hiện giờ, sau đó gửi cho Tòa án Quân sự Đế quốc.

Bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ, Thượng tướng muốn mưu phản rồi?

“Là đứa nhóc nào nhát như thỏ đế, không dám đi một mình tìm trạm năng lượng, còn một hai bắt ta phải đi theo?”

Tiểu ác ma đang đắc ý bỗng nhiên mặt sượng trân.

“Oa!”

Nếu không phải pheromone của anh dụ tôi tiến vào kỳ phát tình, tôi sao có khả năng biến thành bộ dạng như vầy chứ!

Sở Hồi Chu ánh mắt trêu chọc nhìn tiểu ác ma tức giận, duỗi móng cào loạn trên quần áo hắn, môi mỏng cong lên, nhẹ gõ sừng một cái.

“Đừng kêu lớn tiếng như vậy, không chừng có người dị tộc dưới thôn lên đây săn bắn.”

“Tội phạm mang trọng án” vẫn là để lại chút bóng ma trong lòng Mộc Liên Khê.

Mộc Liên Khê vô thức nghe lời Sở Hồi Chu ngậm miệng lại, trừng lớn mắt hạnh nhìn xung quanh, một lát sau mới dần dần thả lỏng.

Anh cũng không làm cái gì mờ ám, nếu thật sự đυ.ng phải dị tộc, người ta cũng không đến mức vừa gặp đã đánh nhau, huống gì còn có Sở Hồi Chu bên cạnh sánh vai vệ sĩ cao cấp.

Người tới gi.ết người, Phật tới gi.ết Phật.

Tiểu ác ma phản nghịch giả vờ không nghe hiểu lời Sở Hồi Chu, lại há mồm kêu tiếp.

Sở Hồi Chu bất đắc dĩ dùng lực xoa xoa sừng nhiều hơn, nhưng không có tiếp tục ngăn cản anh.

Đi hết mấy tiếng rồi, vậy mà xung quanh cũng không có gì thay đổi.

Sở Hồi Chu đem anh tới dòng suối bên cạnh ngồi xuống, đưa cho anh một cái bình nước.

“Oa?”

Mặc dù một bước cũng chưa chạm đất, nhưng ở trong núi riết thì rất nhàm chán.

Sừng tiểu quỷ gục xuống, héo hẹo mà uống mấy ngụm nước, nước suối quả thật ngọt thanh, Mộc Liên Khê phấn chấn tinh thần, hoài nghi nhìn về phía Sở Hồi Chu.

Anh xác định mình đi đúng đường không đó, này là đường xuống thôn sao?