Chương 15: Hít một ngụm thật to...(2)

Lông trên người tiểu quỷ lộn xộn, một bên sừng dựng đứng, bên còn lại cụp xuống, đôi mắt quả hạnh màu đỏ sậm hơi hơi rũ xuống, tội lỗi ngước mắt liếc hắn một cái, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.

Nhưng ngoại trừ đôi cánh và cái đuôi phấn khích xoắn tới xoắn lui phía sau tiểu quỷ.

Mộc Liên Khê còn đang rối trí vì vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu. Nghe chữ được chữ không, không hiểu gì hết cũng theo bản năng gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Sở Hồi Chu, giật mình một cái, anh điên cuồng lắc đầu.

"Oa..."

Một cái Alpha, tính khí đừng có nhỏ nhen quá được không.

Tôi cũng đã nỗ lực khắc chế không hôn tuyến thể của anh rồi, chỉ dùng đầu cọ cọ...

"Đừng có trốn ánh mắt của ta. Nói đi, cọ ta làm gì?"

Đầu không nặng không nhẹ bị gõ một cái, Mộc Liên Khê “oa” một tiếng, thất thần trong giây lát.

Sở Hồi Chu vẫn là khống chế đúng mực, nếu hắn thật sự tức giận, đối phương hẳn trực tiếp cho Mộc Liên Khê một viên đạn rồi.

Nhưng Mộc Liên Khê đương nhiên không thể nói mình đói, muốn ăn pheromone của hắn, đành giả vờ cái gì cũng không biết, ngây thơ chớp mắt, lấy hết can đảm nhìn vào mắt Sở Hồi Chu.

Tôi cũng không muốn.

Vấn đề là chỉ có hai người chúng ta trên phi thuyền này.

Tôi còn rất đói bụng nữa.

Nếu có Alpha khác để tôi hút pheromone, tôi thèm để ý tới anh chắc.

Tôi cọ tuyến thể của anh, anh xoa xoa sừng của tôi, chúng ta ai cũng đều lớn hết rồi...

Nháy mắt hai bên nhìn nhau, Mộc Liên Khê hít sâu một hơi, không khí xung quanh đột nhiên đình trệ.

Anh thấy Sở Hồi Chu tắt ngúm nụ cười, ánh mắt đen tối nguy hiểm, sau đó toàn bộ chú ý bị thu hút bởi pheromone tràn ngập tỏa ra hướng về phía mình.

Giả như mở miệng một cắn một cái, trong miệng sẽ tràn ngập xiên nướng thơm ngon bọc sốt tương đen, sốt mè, dầu ớt, bột thì là, hạt vừng rang...

Trước mặt Mộc Liên Khê mờ mịt, quang cảnh dần dần không còn là khoang nghỉ ngơi nữa, biến thành là khu ẩm thực quen thuộc trên Trái Đất.

Đám đông nhộn nhịp qua lại, pháo hoa tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời.

Ông chủ bán hàng rao hò ầm ĩ, đám đông nói cười xếp hàng mua đồ ngon.

Đối với tiểu quỷ đang đói, cám dỗ này khó mà cưỡng lại.

Anh không khỏi há miệng, vui vẻ cắn liền hai xiên, liền cắn phải thứ gì lạ lạ.

Khung cảnh trước mắt nhanh chóng tản đi.

Mộc Liên Khê tỉnh táo, trong tầm mắt bàn tay của Sở Hồi Chu phóng to, ngón tay của hắn kẹt giữ hai hàm răng của anh, nếu lúc nãy cắn thật...

Tiểu quỷ sợ hồn vía lên mây, lập tức lùi về phía sau.

Mộc Liên Khê nghiêng đầu bối rối.

Hết thảy xảy ra quá nhanh, anh chưa kịp ý thức được đã phát sinh chuyện gì.

Anh cùng Sở Hồi Chu nhìn nhau, đồng thời nghĩ đến pheromone của đối phương.

Có lẽ anh thực sự ăn được rồi, cơn đói đã giảm đi không ít.

Chẳng lẽ...

Đay chính là thiên phú nhất phẩm của ác ma?

Vậy sau này anh muốn hút pheromone, chỉ cần làm như vậy, xem ra vẫn tốt hơn cách cọ tuyến thể...

Con ngươi trống rỗng của tiểu quỷ lấy lại tiêu điểm, phản chiếu ánh mắt lạnh băng của Sở Hồi Chu.

Hồi nãy cọ cọ tuyến thể còn tha thứ cho anh mà.

Không phải phát hiện ra anh dùng dị năng thiên phú nên muốn gi.ết quỷ chứ.

Đường cong xương quai hàm phản chiếu rõ ràng dưới ánh sáng, trên mặt Sở Hồi Chu lại ẩn ẩn bóng tối khiến người khϊếp sợ.

Tiểu quỷ biết mình sai rồi, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

“Oa”

Tiểu quỷ bán manh tiến tới cọ cọ tay Sở Hồi Chu, nhưng nhanh chóng bị ánh mắt của hắn dọa trở về.

Hắn không cử động cũng không nói chuyện.

Mộc Liên Khê nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hiểu ra.

Bộ dạng này rất giống Sở Hồi Chu đang cố gắng áp chế pheromone, chống lại bản năng phát điên khắc trong DNA, không để bản thân mất đi lý trí.

Pheromone Alpha đã biến mất trong không khí, nhưng trong kỳ mẫn cảm không phải chuyện gì tốt đẹp, như bình rượu ủ lâu ngày, phát nổ một cái sẽ thành thảm họa.

Không xong rồi.

Mộc Liên Khê trong lòng hối lỗi.

Hận không thể dùng đuôi tự tát mình một cái thật mạnh.

Sở Hồi Chu trong kỳ mẫn cảm pheromon sẽ nhiều hơn thường ngày.

Anh còn lạm dụng thiên phú, hút của người ra một ngụm lớn, khiến tình trạng hỗn loạn tăng lên, pheromone hoàn toàn mất khống chế.

Đúng rồi...

Chất ức chế!

Tiêu quỷ quay qua khoang nghỉ ngơi lục tìm xung quanh.

Ắt hẳn phải có thuốc ức chế cho Alpha dị tộc trên phi thuyền, tuy chất lượng kém hơn đế quốc, nhưng có còn hơn không.

Mộc Liên Khê nhảy “vèo” tới giường ngủ, lục tung chăn gối.

Một bên không ngừng kêu lên, mong có thể kéo về lý trí của Sở Hồi Chu.

“Oa”

Anh đợi một chút, tôi nhất định tìm được thuốc ức chế.

“Oa”

Còn một chút nữa là tới Quân đôi Đế quốc rồi, nơi đó có nhân viên y tế chờ anh.

“Oa”

Mộc Liên Khê bị xách lên từ sau lưng, Sở Hồi Chu mạnh mẽ ôm chặt lấy tiểu quỷ, gần như ép tới xương đều đau nhức, thêm một chút nữa chắc bị ấn ch.ết luôn.

Mộc Liên Khê cố nhịn đau đớn, quay đầu xem Sở Hồi Chu.

Đôi mắt tiểu quỷ hơi nhòe nước mắt.

“Đừng tìm nữa... thuốc ức chế bình thường không có hiệu quả với Alpha cấp S”

Môi Sở Hồi Chu tái nhợt, ánh mắt chìm trong bóng tối, màu lam bình thường chuyển thành đem đậm.

Mộc Liên Khê thấy gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, quả nhiên hắn đang nỗ lực khắc chế bản thân.

Bàn tay cầm súng vững vàng ngay cả lúc bị thương, mà giờ lại phát run khi ôm anh.

“ Việc ngươi cần làm là ra ngoài, khóa của khoang nghỉ ngơi lại, sau đó... mặc kệ trong đây phát ra động tĩnh gì, cũng không được mở khóa tiến vào.”

Hắn buông tay thả anh xuống.

Quay lưng lại, giọng khàn đến đáng sợ.

“Bằng không, ta sẽ gi.ết ngươi.”

------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Không được dọa tiểu ác ma!