Chương 61: Đột Phá

"Lời này của sư huynh không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, nhưng mà hôm nay liền nể mặt thú vật tinh phân thượng nên muội sẽ không tính toán với huynh."

Thẩm Thẩm Thanh vươn tay nhận lấy thú vật tinh.

"Ha ha, sư muội còn rất ngạo kiều."

Ánh mắt Thẩm Thanh Nhất trực tiếp nhìn đến chỗ Việt Tây Thành làm hắn ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nghĩ đến chuyện gì đó, Việt Tây Thành lại mở miệng.

"Muội cũng sắp đột phá Luyện Khí trung kỳ, phương diện này muội chưa từng tiếp xúc, có gì không hiểu có thể hỏi chúng ta, sau khi đột phá nhớ đến Ngoại Sự Đường đăng kí. Đệ tử tông môn từ Luyện Khí trung kỳ, mỗi tháng đều sẽ cấp nhiệm vụ, đến lúc đó có tên ở Ngự Sự Đường thì muội mới thuận tiện ra ngoài."

Sư tôn của Thẩm Thanh Nhất nửa tháng trước đã đi đến phía đông nam rừng Bạch Quang, trong thời gian ngắn không thể trở về.

Đại sư huynh Lâm Tầm một năm ba trăm ngày đều ở bên ngoài lịch luyện, rất ít khi quay về.

Nhị sư tỷ tính tình vội vàng lại xao động, là một người không đáng tin cậy.

Tam sư huynh một lòng si mê luyện đan, được xem là thiên tài luyện đan sư hiếm có, thế nhưng đối với việc tu luyện tâm đắc thì không thể nào vào tin tưởng.

Còn lại chính là Tứ sư huynh - Lục Cảnh Kình, mặc dù từ thuở thiếu niên đã thành danh, hơn nữa còn có gia tộc làm chỗ dựa nhưng mà tuổi tác so với Thẩm Thanh Nhất cách nhau quá lớn, có nhiều chuyện không thể quan tâm được.

Sau khi Thẩm Thanh Nhất được sư tôn của hắn (Việt Tây Thành) Trì Ngu chân nhân vừa ý, vị tiểu cô nương này thường xuyên xuất hiện ở Triều Dương phong.

Nói nàng là một nửa đệ tử ở Triều Dương phong cũng không quá đáng.

Thẩm Thanh Nhất gật đầu.

Ở mặt này sư tôn nàng trước khi rời đi cũng đã từng nói qua.

Sư tôn nhà mình và Triều Dương phong Trì Ngu chân nhân ở toàn bộ Linh Đạo tông đều biết hai người có giao tình tốt, ngoại trừ quan hệ tông môn còn có giao tình vào sịn ra tử cùng nhau.

Cộng thêm tính cánh lại cực kỳ tương hợp, yêu thích hợp nhau, tự nhiên sẽ trở thành hảo bằng hữu đáng tin tưởng.

.

Bóng đem bao trùm toàn bộ không gian, bên trong một động phủ ở Lạc Hồng điện.

Thẩm Thanh Nhất ngồi xếp bằng, linh lực ung quanh thân thể đều đang vờn lại.

Thủy linh lực từ bốn phía chen chúc mà tới, Phong linh lực cũng không chịu yếu thế, nhộn nhịp lao tới phía đan điền của thiếu nữ.

Linh lực ở đan điền và kinh mạch của nàng ngày càng nhiều, tu vi luyện khí tầng ba cuối cùng đã đạt đến giới hạn đỉnh điểm.

Chỉ thiếu một chút liền có thể đột phá.

Thẩm Thanh Nhất vận chuyển công pháp trong cơ thể, cảm nhận được đan điền ấm áp, nàng bắt đầu cẩn thận, kỹ càng hơn mấy phần

Nửa năm nay, Thẩm Thanh Nhất mỗi lần tu luyện thì pháp khí gậy gỗ theo khế ước sẽ tự động hấp thu linh lực.

Mà còn làm nàng tiêu hao không ít.

Nếu không phải do ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện có linh mạch tồn tại, cùng với Xa Tử Giang bố trí tụ linh trận cho các đồ đệ nhà mình, chỉ sợ Thẩm Thanh Nhất không hấp thu linh lực dễ dàng như vậy.

Bất quá, mặc dù Thẩm Thanh Nhất như cũ không tìm được cách dùng của gậy gỗ nhưng mà mỗi lần nó hấp thụ linh lực, về sau đều trả lại cho nàng linh lực càng thêm thuần túy hơn.

Chuyện này đối với con đường nàng tu luyện chính là một sự hỗ trợ rất lớn.

Việc giúp Thẩm Thanh Nhất thanh lọc linh lực làm nàng nghĩ, gậy gỗ không thể làm pháp khí công kích thì giữ bên cạnh làm pháp khí phụ trợ cũng không tệ lắm.

Thời gian từng phút trôi qua, linh lực trong không khí càng ngày càng nhiều.

"Ba!"

Bỗng nhiên, linh lực xung quanh dừng lại, một giây kế tiếp liền dũng mãnh hướng về phía Thẩm Thanh Nhất tụ tập.

Khi chân trời xuất hiện bôi màu trăng bạc duy nhất, Thẩm Thanh Nhất mở mắt, thở ra một hơi.

Cuối cùng cũng đột phá Luyện Khí tầng ba, bước vào Luyện Khí Trung kỳ.

Thẩm Thanh Nhất đứng lên, nhìn đống linh thạch cách đó không xa đã sớm hóa thành tro tàn, nàng vẫn không khỏi có chút đau lòng.

Sư tôn bọn họ đối với đệ tử đều rất tốt, ra tay rất hào phóng.

Nhưng mà không phải hào phóng theo cách mù quáng, mà đợi thực lực để tử cân nâng cao tu vi mới đưa.