Chương 60: Hạ Lễ

Nghĩ đến đoạn này, Thẩm Thanh Nhất không khỏi sững người.

Lúc trước xem tiểu thuyết cảm thấy rất sảng!

Bây giờ hồi tưởng lại, tựa hồ khiến cho nàng ê răng thêm mấy phần.

Có lẽ bởi vì trải qua khoảng thời gian rèn luyện và học tập ở Tu Tiên giới làm nàng lúc này nhớ lại liền cảm thấy nguyên tác tồn tại quá nhiều bug.

Bất quá cũng chẳng có gì kỳ quái, đu sao nguyên tác cũng chỉ là một cuốn tiểu thuyết, hơn nữa còn là quyển truyện quay xung quanh nam nữ chính để viết.

.

Đệ tử xung quanh vẫn đang nghị luận sôi nổi.

Thẩm Thanh Nhất nhanh chóng ăn hết thức ăn của mình.

Nàng hiện tại ở Linh Đạo Tông, phần lớn thời gian đều cực khổ tu luyện, căn bản không cần tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Nếu nói nàng cùng nguyên tác có cái gì liên quan thì liên quan lớn nhất chính là mấy vụ sư huynh sư tỷ ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện.

Thời gian nửa năm nói dài không dài nói ngắn cũng không nhắn, chỉ đủ để Thẩm Thanh Nhất hiểu cơ bản về những vị sư huynh sư tỷ của mình.

Thẩm Thanh Nhất không dám cam đoan bọn họ cùng tiểu thuyết nói có giống nhau nhe đúc hay hoàn toàn không có quan hệ gì đến cốt truyện chính, nhưng nàng dám chắc bọn họ cùng miêu tả trong sách không giống nhau.

Ít nhất là không giống với sau khi họ gặp nam nữ chính.

"Lạch cạch."

Trên vai đột nhiên xuất hiện một bàn tay, Thẩm Thanh Nhất ngửi được mùi hương quen thuộc nên không có đẩy ra.

"Nha, đây là tiểu cô nương nhà ai ở bên ngoài lắc lư vậy."

Quạt xếp trong tay thiếu niên mở ra, che đậy một nửa gương mặt để lộ cặp mắt đào hoa mị hoặc.

Cảm nhận được người quen, nàng cũng không tránh đo bàn tay đang đặt trên vai.

Việt Tây Thành khép lại quạt xếp, ngồi xuống đối diện Thẩm Thanh Nhất.

"Thế nào? Hôm nay không đi đến Triều Dương phong đưa tin?"

Nhìn thấy tiểu cô nương không có phản ứng lại với mình, Việt Tây Thành cũng không tức giận.

Sư phụ nhà Việt Tây Thành vô cùng thích, thậm chí còn ở trước mặt hắn tán thưởng tiểu cô nương này. Hắn cũng đã từng không phục với nàng.

Chỉ là ở chung lâu ngày, hắn liền cảm thấu cô gái này thật sự rất có ý tứ.

Bất quá, sau này nha đầu này bị hắn hố, về sau vừa nhìn thấy hắn liền không thèm để ý, xem như không thấy.

Nghĩ đám cái ấm Băng Thiên trà nửa tháng trước, ánh mắt Việt Tây Thành liền lóe lên ý nhỏ.

"Làm sao? Còn đang tức giận? Không phải chứ, Thiên Thủy phong muội chơi không nổi hả? Hơn nữa, nửa tháng trước muội đã uống một bình trà rồi."

Nhận đến ánh mắt Thẩm Thanh Nhất không có thiện ý, Việt Tây Thành cuối cùng nhịn không nổi bật cười thành tiếng.

"Ánh mắt này của muội một chút cũng không có uy hϊếp!"

Cũng không biết là do Thủy linh căn ôn nhuận hay là do tích cách của Thẩm Thanh Nhất. Mặc dù nàng là thân truyền đệ tử ở Thiên Thủy phong Lạc Hồng điện nhưng mỗi lần tức giận đều không có chút uy hϊếp nào.

Giống như hiện tại, rõ ràng ánh mắt Thẩm Thanh Nhất không có thiện ý nhìn đến hắn, chỉ là cặp mắt thu thủy kia thật sự khó để làm người ta sợ nổi.

"Tốt! Tốt! Sư huynh không đùa muội nữa."

Nhìn Việt Tây Thành đẩy hộp đồ đến trước mặt, Thẩm Thanh Nhất không khỏi nhíu mày.

"Đây là thú vật tinh mà mấy ngày trước sư huynh đi lịch luyện lấy được, muội bây giờ đã sắp đến thời điểm đột phá Luyện Khí trong kỳ, thú vật tinh này xem như hạ lễ mà sư huynh tặng trước."

Thẩm Thanh Nhất không lập tức nhận lấy, Việt Tây Thành lần nữa mở quạt xếp, đem quạt che đi nửa gương mặt.

Tới gần Thẩm Thanh Nhất, hạ giọng.

"Đi! Tiểu Thanh Nhất đừng nóng giận, là sư huynh không tốt, không nên uống trộm trà của muội! Bất quá, lần sau sư huynh cam đoan sẽ không uống trộm trà nữa."

Lời hắn nói ra không ai nguyện tin tưởng.

"Muội xem giao tình của hai sư tôn chúng ta, tha thứ cho huynh lần này có được không? Nhà ăn này nhiều người như vậy, sư huynh vẫn cần mặt mũi mà."