Chương 1

Tôi xuyên sách, xuyên thành nữ phụ pháo hôi trong cuốn truyện về giới giải trí nào đó.

Bề ngoài nữ phụ trong sáng nhưng tính cách lại rất trà xanh, vì bất mãn với việc chia tài nguyên không công bằng của công ty, cô ấy luôn xa lánh nữ chính.

Nhưng cô ấy lại không biết thân phận thật sự của nữ chính lại còn con gái duy nhất của tổng giám đốc công ty.

Đoạn cuối cuốn truyện, nữ phụ vạn người chửi rủa, chỉ có thể nhận một số vai nhỏ để duy trì cuộc sống.

Nhưng sau khi tôi xuyên qua, tình huống lập tức thay đổi.

Nữ phụ cảm thấy bất công, nhưng người biết nội tình như tôi lại không... Ông chủ đập tiền nâng đỡ con gái ruột là có lỗi sao? Không hề!

Tôi cam tâm tình nguyện trở thành nhân vật làm nền cho tiểu công chúa!

Huống hồ đây cũng là làm công, tiền lương trong giới giải trí còn cao hơn nhiều so với tiền lương công việc trước đây của tôi.

Thế là về sau, khi nữ chính trở nên nổi tiếng, tôi cũng may mắn không dính chút nước bọt nào của giang cư mận.

Nữ chính đứng phát biểu trong buổi diễn thời trang, tôi đứng trong góc mỉm cười vỗ tay.

Cùng diễn chung một bộ phim truyền hình với nữ chính, chỉ cần tôi và cô ấy diễn cùng một cảnh, tôi sẽ lập tức rụt thành chim cánh cụt, tuyệt đối không giành ống kính!

Chỉ có một lần, nữ chính đi thảm đỏ không cẩn thận dẫm lên váy thiếu chút nữa lộ hàng.

Nếu theo như cốt truyện gốc, nữ chính sẽ vì sai lầm này mà bị cư dân mạng mắng là không từ thủ đoạn để nổi bật hơn.

Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.

Cô ấy có tôi!

Tôi đứng ở sau lưng cô ấy, quyết định lập tức ngã xuống đất.

Buổi tối, trên hotsearch đều là hình ảnh ngã xuống thảm ba trăm sáu mươi độ đầy góc c.hết của tôi, cư dân mạng chế giễu:

[Bây giờ diễn viên tuyến mười tám đều liều mạng như vậy à?]

Tin tức nữ chính thiếu chút nữa lộ hàng chìm xuống, thủy quân mà người đại diện công ty bỏ một đống tiền ra mua lại không tốn chút sức lực nào.

Sau đó tôi và nữ chính gặp nhau ở công ty.

Tôi mỉm cười gật đầu chào hỏi nữ chính, vẻ mặt cô ấy có chút vi diệu.

Trong giây phút lướt qua nhau, tôi nghe được nữ chính nói nhỏ: “Tôi không thích con gái.”

Lượng tin tức quá lớn, tôi lập tức hóa đá.

Sau khi lấy lại tinh thần thì nữ chính đã đi xa.

Cô chờ một chút!

Tôi cũng đâu có thích con gái đâu!

Tôi xin được đứng tại chỗ giơ bàn tay Khang (1) với cô.

(1) bàn tay Khang: một động tác của Nhĩ Khang trong Hoàn Châu cách cách, nghĩa là chờ chút, đừng đi

Lời đồn cứ như vậy mà lan truyền.

Tin tức tôi chung tình với nữ chính, không ngại hi sinh bản thân để làm thảm lót đường cho cô ấy cứ vậy mà truyền ra ngoài.

Người đại diện nhanh chóng sắp xếp lịch trình mới cho tôi: Quay một chương trình tình cảm với nữ chính.

2.

Trong cốt truyện, chương trình này có vai trò vô cùng quan trọng.

Cũng vì biểu hiện của nữ chính ở trong chương trình này mà cô ấy đã thu được một lượng lớn fan hâm mộ, cũng thành công yêu đương với nam chính.

Trong kịch bản gốc, nguyên chủ không tham gia chương trình này.

...Công ty là chủ đầu tư lớn nhất của chương trình. Nghĩ cũng đúng, nguyên chủ thể hiện địch ý với nữ chính quá rõ ràng, chắc công ty cũng không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng bây giờ không giống trước!

Tôi nhìn số tiền mình sẽ nhận được sau khi quay xong thì vô cùng hài lòng, thầm thề trong lòng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ lót đường cho nữ chính!

Tính cách gì sẽ khiến người xem ghét nhất trong chương trình tình yêu?

Trà xanh nha!

Tôi quyết tâm đóng tốt vai trà xanh trong chương trình thực tế.

“Ôi chao chao, người ta mới sơn móng tay đó, không thể đυ.ng vào nước rửa chén được!”

“Chị à, ngày nào chị cũng trang điểm đậm như vậy sao? Không giống với em, mỗi ngày em chỉ rửa nước thôi, phấn nền cũng không đυ.ng vào!”

“...”

Tôi cảm thấy thiết lập trà xanh của mình đã khiến người hận chó ghét.

Người xem mắng tôi, khách mời nam cũng tránh xa tôi.

Chỉ có mình nữ chính, mỗi khi tôi làm trà xanh, cô ấy sẽ yên lặng chạy đến giải quyết tốt hậu quả cho tôi.

Cho dù vậy nhưng cuối chiều hôm đầu tiên tôi vẫn nhận được tin nhắn của một khách mời.

Nội dung rất đơn giản:

[Đừng giả vờ, cô không phải là người như vậy.]

Tôi lẩm bẩm hai câu, đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ táo bạo.

Tin nhắn này không phải là nữ chính gửi cho tôi đấy chứ?

Kịch bản “buổi chiều nam nữ chính gửi tin nhắn đầu tiên cho nhau để thể hiện thiện cảm” cứ như vậy bị tôi ảnh hưởng rồi sao?

Quả nhiên, bữa sáng ngày hôm sau chương trình tuyên bố: Không có khách quý nào chọn nhau.

Trong một ngày, bốn nam bốn nữ chúng tôi đã chia thành bốn tổ, tự lao động để kiếm tiền mua bữa tối.

Cũng may hiệu ứng cánh bướm (1) cũng không có tác động quá nhiều, nữ chính và nam chính được chia vào một đội.

(1) là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc

Tôi và một diễn viên nhỏ tuyến mười tám một đội.

Diễn viên nhỏ kia tên Ninh Diệp Thần, vừa tốt nghiệp đại học chưa lâu, chỉ mới diễn qua vài vai phụ.

Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, cậu ấy lập tức đỏ mặt.

“Chúng ta bắt đầu thôi...” Cậu ấy nhỏ giọng giục.

Đúng, nên bắt đầu rồi.

Tổ chương trình tìm một nhà hàng có giá trung bình là 250 tệ, bốn cặp đôi phải kiếm đủ 500 tệ, buổi tối sẽ đến nhà hàng đó để hẹn hò.

Nếu không cũng chỉ có thể ăn trước, rửa bát trả nợ sau.

Lúc bắt đầu, mỗi đội sẽ được phát 30 tệ.

Tôi biết tổ chương trình có ý gì, nếu như chúng tôi không kiếm được tiền thì có thể dùng 30 tệ này để mua cho mỗi người một cái bánh rán...

Quá khủng khϊếp! Tôi không muốn rửa bát đâu!

Ninh Diệp Thần nhìn số tiền nhỏ nhoi đó, bắt đầu lo lắng.

“Chị Hạ Thu, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Tôi nhìn chằm chằm ba tờ tiền giấy sầu não một lúc, đột nhiên trong đầu lóe lên một suy nghĩ.

Tôi đi đến tiệm văn phòng phẩm ven đường, dùng số tiền khổng lồ, cụ thể là 29 tệ, để mua một bộ bài tarot.

Ninh Diệp Thần nhìn mà choáng váng.

“Chị Hạ Thu, chị muốn làm gì vậy...”

“Rất đơn giản.” Tôi chỉ cỗ bài tarot trong tay.

“Mở hàng xem bói.”

3.

Tôi dùng 1 tệ còn lại mua một tấm bìa, viết bốn chữ “xem bói, xem tarot” lên bìa rồi ngồi trên vỉa hè mở hàng.

Ninh Diệp Thần đứng bên cạnh tôi, nhìn có chút bất an.

Thợ quay phim của tổ tiết mục đứng ở nơi xa đã lắp xong máy quay phim, dõi theo từng hành động của chúng tôi.

Chớp mắt một cái, một tiếng đã trôi qua.

Quầy xem bói của chúng tôi không có ai quan tâm.

“Chị Hạ Thu... chúng ta làm vậy có được không?” Ninh Diệp Thần cẩn thận hỏi.

“Yên tâm, chắc chắn có thể.” Tôi an ủi cậu ấy.

Hai chúng tôi đang ngồi trước cổng một trường đại học, dựa vào kinh nghiệm của tôi mà nói, rất ít sinh viên có thể từ chối được sự quyến rũ của mấy thứ mê tín này.

Quả nhiên, tiếng chuông vừa vang lên, cổng trường học cũng trở nên ồn ào.

Sinh viên tan học đi tới đi lui, ai cũng tò mò đánh giá chúng tôi.

“Quầy này của cô có thể xem những vấn đề gì vậy?”

Cuối cùng cũng có một nữ sinh đến hỏi.

“Sự nghiệp, việc học, tình yêu, sức khỏe... Cái gì cũng có thể xem nha.” Tôi nói, thái độ không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, vô cùng phù hợp với thiết lập bà đồng bây giờ.

“Một vấn đề dao động từ 50 đến 100 tệ, chỉ cần là câu cô hỏi tôi sẽ xem được.”

Nữ sinh nhìn tôi, nhắm mắt rồi hít sâu một hơi, sau đó ngồi xuống.

“Tôi muốn xem chuyện tình cảm.” Cô ấy nói: “Tôi muốn xem người tôi thích gần đây có phải là duyên phận của đời mình không.”

Tôi trộn bài lên, để cô ấy rút ba tấm bài, sau đó lật từng tấm một theo thứ tự.

Chén thánh đảo ngược, kiếm lộn ngược, tháp đảo ngược.

Tôi: “...”

“Hoa đào nát đúng tiêu chuẩn.” Tôi nhìn nữ sinh, vẻ mặt vô cùng chân thành.

“Chị em, mau chạy đi!”

4.

“Tôi cảm thấy người này không chỉ mập mờ với mình cô, anh ta rất có tố chất làm hải vương đấy.”

“Đúng đúng đúng! Phải! Tôi cũng cảm thấy như vậy! Bạn cùng phòng tôi đã nhiều lần thấy anh ta đi với nữ sinh khác trên sân trường, nhưng anh ta nói với tôi đó đều là bạn học...”

“Tôi cảm thấy tâm trạng của cô bị anh ta ảnh hưởng rất nhiều, người này chắc chắn rất biết cách mập mờ với người khác trong một thời gian dài.”

“Đúng vậy.” Nữ sinh kích động nắm lấy tay tôi: “Nửa tháng nay tôi vì anh ta mà buồn bực rất nhiều! Ngày nào lên lớp cũng không tĩnh tâm được, trong đầu đều là anh ta!”

“Vấn đề này không lớn, cắt đứt là được. Chị em à, đàn ông hai chân trên đường đầy ra, đừng buộc mình vào một gốc cây.”

“Nhưng tôi không hạ quyết tâm được...”

“...”

“...”

Ninh Diệp Thần đứng bên cạnh tôi, nghe cuộc đối thoại của tôi và nữ sinh mà há hốc mồm.

Đến khi nữ sinh kia hài lòng rời đi rồi, cậu ấy đứng lại gần tôi, cẩn thận hỏi:

“Chị Hạ Thu, chị biết xem bài tarot thật sao?”

“Đương nhiên rồi.” Tôi thần bí nói: “Lúc tôi không có tiền ăn cơm, tôi đã dựa vào xem bài tarot mà kiếm sống đó.”

Ninh Diệp Thần nhìn tôi không nói gì, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Cậu ấy không nên nhìn tôi với ánh mắt này.

Trong truyện gốc, Ninh Diệp Thần là cậu nhóc nam phụ thâm tình yêu đơn phương nữ chính, là người làm nền cho tình yêu của nam nữ chính.

Nhưng lúc này, cậu ấy lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Diễn biến chính trong chương trình này chắc chắn là cp nam nữ chính.

Chúng tôi là nữ phụ pháo hôi tranh giành nam chính với nữ chính và nam phụ pháo hôi tranh giành nữ chính với nam chính.

Nhưng bây giờ tôi đột nhiên nghĩ đến cách phát triển khác của kịch bản có thể cứu tôi và cậu ấy thoát khỏi số mệnh pháo hôi một cách hoàn hảo!

Tôi muốn xào cp với Ninh Diệp Thần trong chương trình tình yêu này!

...Hai lốp xe dự phòng chúng tôi sắp biến thành xe đạp đi đường rồi ha ha ha ha ha!