Chương 7

“Lục Cảnh, giặt quần áo à?”

Một phụ nữ trung niên đang giặt đồ ngẩng đầu lên hỏi, ánh mắt dường như vô tình liếc qua Tiêu Ngọc ở phía sau.

“Ồ, cô gái nhà ai đây? Nhỏ nhắn như vậy?”

Mấy người xung quanh nghe vậy cũng đồng loạt nhìn qua. Tiêu Ngọc rõ ràng cảm giác được bọn họ có gì đó không đúng.

Một người cao lớn tầm tuổi Lục Cảnh vừa vặn gánh nước gần đó cũng cười khênh khểnh: “Cái người ăn vạ kia đâu rồi? Xem ra Lục Cảnh lại sắp có vợ mới nhỉ?”

Lời nói không mấy thiện ý. Tiêu Ngọc nghe mà có chút há mồm: Đây là ý gì? Bọn họ đều không nhận ra mình?

Vậy hóa ra những ánh mắt thiện cảm trên đường đến đây đều là…

Tiêu Ngọc đột nhiên hiểu rõ. Thời đại này coi trọng danh tiết, giữa nam nữ với nhau cơ hồ đều là cố hết sức tránh né hiềm nghi.

Không ai nhận ra Tiêu Ngọc, mà cô lại luôn đi sát bên cạnh nắm áo của Lục Cảnh, vậy nên bọn họ đều đang rằng Lục Cảnh không chịu được cô vợ đau ốm nên ra ngoài tìm niềm vui mới?

Cô là tình nhân của chồng mình?

Lục Cảnh lúc đầu còn khá bình tĩnh, nghe được Lý Lộc - thanh niên kia nói như vậy cũng không nhịn được mà cau mày.

“Chú ý từ ngữ, cô ấy là vợ tôi!”

Hai tiếng vợ tôi vừa ra, mấy người ở đây cơ hồ đều sửng sốt, trợn mắt nhìn Tiêu Ngọc không thể tin.

“Không thể nào!” – Lý Lộc thét lên, nhưng nghĩ đến bản thân phản ứng như vậy quá mạnh, lập tức ngậm miệng, âm trầm nhìn hai người Lục Cảnh.

Mấy phụ nữ lớn tuổi nhịn không được mà tò mò chạy lại, quét quét Tiêu Ngọc từ trên xuống dưới.

“Đây là Tiêu Ngọc sao?”

Tiêu Ngọc theo bản năng gật đầu.

Xung quanh liền mang lên mấy tiếng hít lạnh.

“Mới hôm rồi kết hôn tôi nhìn thấy, rõ ràng là đen đen gầy gầy…”

“Đúng vậy, sao bây giờ lại đột nhiên trắng lên như vậy?”

“Mặc dù vẫn là gầy, nhưng mặt mũi cũng xinh xắn quá…”

Tiêu Ngọc chớp mắt: Nguyên chủ xinh xắn á?

Từ lúc xuyên đến đây vẫn luôn ăn ăn rồi ngủ, Tiêu Ngọc quả thật chưa từng tự soi qua chính mình. Lúc này đột nhiên được nhiều người như vậy vây quanh khen ngợi, không khỏi có chút ngại ngùng, cánh tay nắm áo của Lục Cảnh cũng bất giác mà siết chặt.

Lục Cảnh cảm giác người sau lưng căng thẳng, làm như không có gì quay người nói với Tiêu Ngọc: “Đi giặt đồ!”, rồi thuận tiện kéo cô rời đi.

Mấy phụ nữ thấy người đã đi cũng không lại nhiều chuyện, ai về chỗ nấy tiếp tục tranh thủ làm việc. Mặc dù ánh mắt đôi lúc lại như có như không quét đến trên người Tiêu Ngọc.

Lý Lộc nắm chặt đòn gánh, trên tay ẩn hiện hiện lên mấy mấy đường gân xanh, biểu thị hiện tại hắn đang rất dùng sức.

Tại sao lại như vậy? Rõ ràng Lục Cảnh lấy một đứa ma bệnh xấu xí sắp chết, bây giờ lại đột nhiên…

Lý Lộc không thích Lục Cảnh. Mặc dù nhà hắn đầy đủ hơn, nhưng Lý Lộc lại không được ưa nhìn cho lắm. Từ nhỏ đã luôn bị xếp lên bàn cân so sánh với Lục Cảnh thông minh lại đẹp mã.

Sau này Lục Cảnh còn tham gia quân đội, mỗi tháng kiếm được không ít tiền, nên Lý Lộc vẫn luôn cảm thấy thua kém.

Cho đến mấy ngày trước, Lục Cảnh bị ma bệnh Tiêu Ngọc bám lên, Lý Lộc liền vui vẻ. Mặc dù hiện tại hắn vẫn chưa cưới được vợ, nhưng nghĩ đến Lục Cảnh xui xẻo như vậy, sau này hắn tùy tiện cưới một người, cũng hơn xa Tiêu Ngọc kia gấp nhiều lần.

Ai ngờ còn vui vẻ chưa được mấy ngày, Tiêu Ngọc kia hóa ra cũng không hề xấu xí đau bệnh như hắn đã tưởng, trái lại còn…

Cũng khó tránh Lý Lộc cảm thấy như vậy.

Tiêu Ngọc trước kia mặc dù đau ốm nhưng vẫn luôn ở nhà sức rượu thuốc, bây giờ rượu thuốc lau đi, để lộ ra làn da trắng nõn. Mặc dù vẫn còn gầy gò xanh xao, như ngũ quan tinh xảo là không thể giấu.

Trái lại còn có chút cảm giác mỹ nhân bệnh tật mềm yếu, làm người ta thương xót.

Lý Lộc khó chịu sắp hỏng mất, hắn thở hắt ra một hơi, cuối cùng quay đầu chạy trở về nhà.

Lý Lộc nhất định phải tìm thằng nhãi Tiêu Thổ kia hỏi rõ, vì cớ gì lại gả em gái xinh đẹp như vậy cho Lục Cảnh!