Chương 25

Tiêu Ngọc vo xong, để Lục Cảnh nhóm lửa thổi cơm, bọn họ phải tranh thủ một chút trước khi trời hoàn toàn tối sẫm.

Cô lấy miếng thịt lợn ra ước lượng, khoảng chừng hai cân.

“Nhiều như vậy ăn không hết thì có bị hỏng không?”

Lục Cảnh nghe cô hỏi xong liền hăng hái: “Cái này anh biết, em cắt xong đưa phần dư cho anh!”

Tiêu Ngọc gật đầu, cô cắt một ít thịt nạt để làm kho quẹt ăn với cháo, còn lại đều để Lục Cảnh lo.

Trong lúc Lục Cảnh loay hoay cắt thịt thành từng miếng mỏng rồi xát muối, Tiêu Ngọc khuấy đều để tránh cho cháo bị cháy.

Nấu xong cháo mới đến kho quẹt, Tiêu Ngọc nhìn sắc trời không còn sớm, bảo Lục Cảnh tranh thủ đi tắm rồi ra ăn cơm.

Lục Cảnh gật đầu, bảo cô nấu xong thì đừng dập tắt lửa.

Tiêu Ngọc nấu rất nhanh, dù sao cũng là món đơn giản, mà Lục Cảnh cũng đã tắm xong.

Cô có chút hoài nghi, có khi nào cái người này chỉ xối nước rồi đi ra hay không?

Nhiều gạo nên nấu được hẳn một nồi cháo lớn, cô hạn chế không đổ quá nhiều nước, nên cháo vừa đặc lại sệt.

Nhưng vẫn là rất nhiều nha!

Tiêu Ngọc không nhịn được lại thở dài: “Nhiều thế này chắc chắn ăn không hết!”

Lục Cảnh gãi đầu ngượng ngùng, cũng biết đây là lỗi do hắn, nên quay đầu liền đổi chén nhỏ thành tô lớn, dõng dạc nói: “Anh ăn được!”

Tiêu Ngọc cũng mặc kệ hắn, trực tiếp múc cháo.

Gạo có mùi hăng hắc, mặc dù đã nấu kỹ nhưng vẫn không hết mùi.

Tiêu Ngọc cố làm như mũi điếc, gắp nhiều kho quẹt nhưng vẫn là không tài nào ăn hết nổi hai bát.

Lục Cảnh lại làm như không có chuyện gì, dùng thìa múc cháo đưa đến bên miệng, thổi một cái liền ăn, còn có thể ăn cháo không.

Làm Tiêu Ngọc sâu sắc cảm nhận được, sức chịu đựng của người này thật sự rất tốt nha.

Tiêu Ngọc ráng ăn xong thì chui qua một bên ngồi dựa tường nhìn hắn.

Lục Cảnh cũng chỉ liếc nhìn cô một cái, còn lại đều chăm chú vào việc chính.

Chừng hơn ba mươi phút, nồi cháo quả thật bị Lục Cảnh ăn hết, còn chủ động tự mình dọn dẹp mang đi rửa.

Tiêu Ngọc ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng tấm tắc không thôi.

Cái người này, càng xem càng cảm giác không tệ nha!

Ách! Không được, tệ hay không thì có liên quan gì tới mình chứ?

Tiêu Ngọc lắc đầu xua tan mấy suy nghĩ vớ vẩn, cảm giác bụng đã đỡ no, mới lôi túi ra tìm đồ chuẩn bị đi tắm.

Cô lững thững ra đến nhà vệ sinh, thì thấy Lục Cảnh đang đổ một nồi nước nóng to vào bồn.

Tiêu Ngọc ngạc nhiên vội đi đến: “Anh làm gì vậy?”

Lục Cảnh đổ xong liền đương nhiên nhìn cô: “Trời tối rồi, tắm nước lạnh dễ bị ốm!”

Nói rồi liền bước nhanh rời đi, sau đó cầm một cái đèn pin trở về, móc phần dây ở đuôi lên mấy cái đinh treo đồ trong nhà vệ sinh.

“Trời tối không an toàn, nhớ cẩn thận”

Hắn để lại một câu đó rồi lại đi.

Tiêu Ngọc nhìn bóng lưng của Lục Cảnh, trong lòng khó tả.

Nói không cảm động là giả, lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông biết săn sóc đến vậy.

Vậy tính ra, anh ta bảo không dập tắt bếp, là để nấu nước nóng cho cô tắm sao?

Tiêu Ngọc suy nghĩ ngổn ngang, bước vào đi tắm.

Vì có nhiều nước nóng, đầu tóc lúc té ngã và nấu cơm cũng bị vướng không ít bụi bẩn, nên cô quyết định gội đầu luôn.

Bình thường thì không có chuyện gì, nhưng khi xối nước lên mới cảm giác sau lưng và cái mông đau rát.

Tiêu Ngọc không nhịn được vươn tay sờ, miệng hít hà.

Chắc hẳn là lúc té xuống đập vào nền đá bị cào xước.

Thảo nào bác Lan lại nói lưng cô có rất nhiều dấu vết, còn cho thuốc mỡ!

Tiêu Ngọc tắm xong thì dùng khăn bọc đầu rồi cầm đèn pin trở vào.

Cái trán no đủ còn vươn ít hơi nước, khuôn mặt dưới ánh đèn mờ nhạt càng thêm trắng ngần tinh xảo.

Lần này cô mặc áo sơ mi thô màu xám nhạt và quần vải đen dài.

Vóc người vẫn nhỏ nhắn và mềm mại như ngày nào.

Lục Cảnh nhìn mà có chút ngây người.

Hắn hơi xấu hổ, thấy Tiêu Ngọc đã tắm xong, liền kiếm cớ về nhà mẹ trả sổ gạo mà rời đi.

Vì hiện tại Tiêu Ngọc và Lục Cảnh vẫn chưa kết hôn, nên chưa được tính là một gia đình riêng. Tên vẫn còn trong hộ khẩu gia đình cũ, nên sổ gạo cũng là dùng chung.

Tiêu Ngọc gật gù đã hiểu, thấy hắn đi rồi liền cẩn thận khép lại cửa.

Cô lấy lọ thuốc mỡ ban sáng ra, đặt đèn pin ở đuôi giường rồi cởϊ áσ ngoái đầu thoa mấy vết bầm.

Đèn pin chiếu không chuẩn, cô chỉ mờ nhạt thấy được một ít điểm nhỏ tím tái trên lưng, bôi đến là khó khăn.

Còn đang ước gì có thể tự mọc ra một người bôi giúp mình, thì cửa đã bị đẩy ra.

Lục Cảnh mới vừa đi chưa tới bao lâu đã trở lại.