Chương 2: Không Có Sức

Cửa bị đẩy một cái mở ra, Tiêu Ngọc theo bản năng nhìn lại, phát hiện người kia cũng đang lạnh mặt nhìn mình.

Thân thể Lục Cảnh cao lớn, nhìn qua không dưới một mét tám, lại thêm quanh năm làm việc nhà nông nên vóc người chắc khỏe, nước da màu lúa mạch, ngũ quan đoan chính, cương trực.

Mới nhìn lướt qua đã thấy hiện lên hai chữ: Đẹp trai!

Tiêu Ngọc có chút muốn tặc lưỡi: Khó trách nguyên chủ lại thích anh ta như vậy!

Lục Cảnh thấy Tiêu Ngọc đã tỉnh thì không nói nhiều, tay cầm chén cháo đưa tới trước mặt cô, không biểu tình phun ra một chữ: “Ăn!”

“A…” Tiêu Ngọc có chút ngẩn người, vội nâng hai tay nhận lấy.

Lục Cảnh nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, đưa xong liền rời đi.

Tiêu Ngọc chớp mắt, cúi đầu nhìn cháo loãng trong tay, rồi lại nhìn về hướng cửa.

Mấy ngày này, mặc dù mang tiếng vợ chồng ở chung nhưng Lục Cảnh cũng không hay ở nhà.

Ngoại trừ ba bữa mang đồ ăn đến cho cô, thì còn lại cũng không biết trốn đi chỗ nào ở.

Nguyên chủ mặc dù tức giận, nhưng nghĩ đến chuyện mình đã làm, không muốn lại khiến Lục Cảnh thêm ghét, nên đều ngậm miệng xem như cam chịu.

Tiêu Ngọc nghĩ nghĩ, đưa chén đến bên miệng nhấp một ngụm, mày liền nhíu.

Nói là cháo trắng, nhưng hoàn toàn là nước lã nấu với một ít gạo và trấu, còn không có muối, nhạt đến làm lòng người nguội lạnh.

Tiêu Ngọc thở dài, nghĩ tới hoàn cảnh hiện tại của bản thân, nhún vai nhận mệnh.

Dù sao có ăn là tốt rồi, lại nói nữa, trước đây những thứ khó ăn hơn cô cũng đều đã ăn qua.

Không tới hai phút, cháo đã bị cô uống hết.

Tiêu Ngọc nhìn quanh, phát hiện không có chỗ để, liền đặt chén ở đuôi giường, xoay người muốn bước xuống.

Nhưng cô đã quá coi thường sự yếu nhược của khối thân thể này rồi.

Tiêu Ngọc chân vừa chạm đất, đã vô lực trực tiếp ngã mạnh.

Lục Cảnh ở bên ngoài nghe được tiến động vội chạy vào, thấy Tiêu Ngọc nằm úp sấp trên đất liền đen mặt.

Hắn cau mày, suy nghĩ một chút, vẫn là đi đến đỡ Tiêu Ngọc lên, để cô ngồi lại trên giường.

Thấy Tiêu Ngọc ngoại trừ cái mũi có chút đỏ, còn lại cũng không có gì nghiêm trọng, mới trầm giọng hỏi: “Muốn đi vệ sinh?”

Tiêu Ngọc chớp mắt, há mồm không biết nói gì.

Nhớ đến mấy ngày qua “Tiêu Ngọc” ngoại trừ lúc đi vệ sinh thì không hề muốn xuống giường, liền lắc đầu.

Lục Cảnh hơi hơi nhướn mày, không tiếp tục hỏi, thấy chén cháo đã trống không ở đuôi giường thì cầm lấy rời đi.

Hắn đi được đến cửa, vẫn là không nhịn được mà dừng lại, quay đầu nói với Tiêu Ngọc: “Đi đâu thì kêu một tiếng!”

Tiêu Ngọc sững người: Này là muốn đưa mình đi?

Nghĩ nghĩ, cô vẫn là đáp lại một tiếng: “Đã biết!”

Lục Cảnh gật đầu, ra ngoài.

Tiêu Ngọc chớp mắt: người này tính tình cũng thật tốt.

Trong trí nhớ, mặc dù bị nguyên chủ làm ra chuyện khó coi như vậy, nhưng ngoại trừ lúc đầu có chút khó chịu, thì cũng chưa từng oán trách hay động tay động chân với cô.

Tiêu Ngọc lại nhịn không được mà lắc đầu.

Nguyên chủ đúng là cái…. ầy không biết dùng từ gì để diễn tả!

Tiết trời mùa hè, mới sáng sớm đã nắng nóng.

Tiêu Ngọc ngồi một lúc, cơ thể không chịu được liền nằm xuống ngủ đi.

Lục Cảnh cũng đã rời nhà đi làm nông.

Người trong thôn đều biết chuyện của Lục Cảnh, khi thấy anh đi qua đều không nhịn được mà lắc đầu thở dài.

“Ài, một người đàn ông tốt như vậy, không ngờ lại cưới phải một con ma bệnh!”

“Đúng vậy, ai có nhè cứu người lại phải mang họa nặng như vậy đâu?”

“Sau này chúng ta cẩn thận một chút, cũng đừng có thấy ai gặp nạn cũng cứu loạn!”

“Đúng vậy, ít nhất phải xem nhân phẩm người kia…”

Người nhà họ Tiêu cũng không đẹp mặt.

Mấy ngày qua trong thôn đều bàn luận chuyện nhà bọn họ, đến cả Tiêu Mỹ Mỹ ngồi ghi sổ sách cũng bị liên lụy người ta nói ra nói vào.

Dù sao thì có một cô em gái như Tiêu Ngọc, ai cũng đều nghi ngờ nhân phẩm của cô có hay không bị ảnh hưởng đôi chút.

Nhưng ít ra Tiêu Mỹ Mỹ còn có thể ở trong phòng văn công trốn một tí.

Những người như Tiêu cha Tiêu mẹ, hai anh trai và hai chị dâu phải ra đồng làm việc thì chỉ có thể cố căng lên da đầu, xem như tai điếc, mắt mù, cắn răng lặng thinh.

Ai bảo bọn họ xui xẻo, trong nhà có một người kỳ ba như vậy đâu.



Tiêu Ngọc ngủ đến quá trưa thì tỉnh.

Cô ngồi dậy, phát hiện ở chân giường có để sẵn một chén cháo, biết là do Lục Cảnh chuẩn bị cho mình, cũng không cố kỵ mà cúi người cầm lên uống.

Chưa đến một phút đã uống xong. Tiêu Ngọc chẹp miệng.

“Có hơi ít…”

Nhưng nghĩ đến tình trạng của khối cơ thể này, lại thêm nguyên chủ vốn yếu ớt, ăn như vậy cũng không thấy đói, liền gật đầu xem như tạm ổn.

Tiêu Ngọc nghĩ nghĩ, nghĩ đến vẫn là nên ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện tập tập thể dục.

Rút kinh nghiệm từ lần trước, lần này cô không vội vã mà cẩn thận đặt vững hai chân xuống rồi mới đứng lên.

“Không tệ!”

Tiêu Ngọc gật gù, mang dép bước đi vài bước.

“Còn tốt!”

Nhưng vừa xoay người, đột nhiên đã cảm giác đầu choáng mắt hoa. Tiêu Ngọc không nhịn được, vẫn là thở gấp quay trở lại trèo lên trên giường.

Vừa nằm xuống, kéo cái chăn đắp tốt thì đầu lại mệt mệt, cuối cùng hiu hiu ngủ say.

Tiêu Ngọc có chút dở khóc dở cười.

Này có còn là cơ thể người sao?

Sức lực còn ít hơn cả cọng rơm nữa!