Chương 51: Ngồi bên cạnh sư tôn

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên truyền đến, nụ cười trên khóe miệng của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên cứng đờ, y nghiêm túc gật đầu, "Khụ khụ ... Vâng, sư tôn."

Lúc này Diệp Kính Tửu mới phát hiện mình đã đến nơi tu luyện mà trước kia sư tôn đã yêu cầu y đến đó.

Nơi này có linh khí nồng đậm, ở đây có vô số tiên thảo mà người tu tiên đều ước gì có thể liều mạng tranh đoạt. Diệp Kính Tửu chỉ mới đứng ở nơi này, mà linh khí vận chuyển trong cơ thể của y đã đột nhiên tăng nhanh hơn nhiều so với trước kia.

Tuy rằng bản thân núi Tĩnh Tu chính là một nơi tràn đầy linh khí, là vùng bảo địa thích hợp để tu luyện, cũng vì vậy mà tốc độ tu luyện Diệp Kính Tửu và đại sư huynh đều nhanh hơn các đồng môn cùng tuổi rất nhiều. Nhưng nếu so sánh với chính giữa điện Tĩnh Tu của núi Tĩnh Tu, thì suy cho cùng, nó vẫn có một khoảng cách chênh lệch khá lớn.

Trong những ngày tu luyện với đại sư huynh, Diệp Kính Tửu đã từng hỏi đối phương vì sao không tu hành ở điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu nghe nói đại sư huynh đã rời khỏi đây trước khi hắn trưởng thành.

"Huynh chỉ muốn rèn luyện bản thân một chút mà thôi, sau khi ước lượng vị trí của mình trong số các đồng môn cùng tuổi, huynh muốn xem thử mình có nên nắm bắt việc tu hành hay không."

Khi đó đại sư huynh đã mỉm cười với Diệp Kính Tửu và nói bằng giọng điệu cảm khái, "Nếu huynh tu luyện cùng sư tôn, thì thỉnh thoảng huynh sẽ luôn cảm thấy mình quá nhỏ bé. Cho dù huynh có tiếp tục cố gắng như thế nào, thì tu vi của huynh vẫn không thể sánh kịp một góc của sư tôn. Nếu chuyện này cứ tiếp diễn như vậy, thì tâm tính của huynh sẽ trở nên lười biếng, mất đi động lực."

... Hóa ra vị sư tôn lạnh lùng kia đã để lại cho đại sư huynh một lại bóng ma tâm lý nặng nề như vậy.

Lúc ấy Diệp Kính Tửu cũng hơi giật mình, y lôi kéo cánh tay của đại sư huynh, vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng, "Nhưng ở trong lòng đệ, sư huynh là người lợi hại nhất của phái Tiêu Dao! Không ai có thể nỗ lực hơn đại sư huynh!"

Ngay sau đó, đại sư huynh lập tức nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng vẻ mặt kinh ngạc, tuy nhiên hắn lại không nhịn được mà thấp giọng cười khẽ một tiếng sau khi được tiểu sư đệ đáng yêu tâng bốc như vậy.

Đại sư huynh cũng nắm lấy bàn tay của Diệp Kính Tửu, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay truyền đến cậu thiếu niên, giọng điệu của hắn cực kỳ dịu dàng, "Thật sao? Vậy đại sư huynh càng phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu trở thành người lợi hại nhất trong phái Tiêu Dao, không để cho Kính Tửu thất vọng."

"... Vậng."

Diệp Kính Tửu tỉnh táo trở lại, y đi tới bên cạnh sư tôn, tư thế ngoan ngoãn, đầu tiên là chào hỏi sư tôn, sau đó y hỏi: "Sư tôn, bây giờ chúng ta bắt đầu tu hành sao?"

Sư tôn ngồi xếp bằng ở chính giữa linh thạch tu hành, hắn lạnh nhạt nói: "Trước tiên ngươi hãy ở đây vận hành cùng bổn tọa, ngươi hãy thực hiện công pháp mà bổn tọa đã dạy cho ngươi vào lúc trước."

"Vâng." Diệp Kính Tửu đáp lại, sau khi lấm lét nhìn trái nhìn phải không có chỗ nào khác để khoanh chân ngồi xuống, Diệp Kính Tửu liền tiêu sái ngồi ở trên cỏ.

Linh khí ở đây cực kỳ sâu đậm, ngồi ở đâu cũng giống nhau.

Nhưng Diệp Kính Tửu còn chưa kịp ngồi vững vàng, thì đỉnh đầu của y lại truyền tới một âm thanh lạnh lẽo, "Diệp Kính Tửu, ngươi tu hành ở chỗ đó?"

Diệp Kính Tửu ngơ ngẩn, sau đó ngượng ngùng cười nói, "Sư tôn, đệ tử thấy nơi này không có chỗ nào khác để ngồi, cho nên đệ tử liền ..."

"Ngồi bên cạnh bổn tọa."

Ngồi ... Ngồi bên cạnh sư tôn?

Diệp Kính Tửu kinh ngạc ngẩng đầu lên, sư tôn cũng đang nhìn vào Diệp Kính Tửu, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn không có bất kỳ biểu cảm nào, sau khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu vẫn không nhúc nhích, hắn lập tức cau mày và lạnh lùng nói, "Còn không mau đi lên đây tu hành?"

"... Vâng, vâng. Đệ tử sẽ đi lên ngay bây giờ."

Diệp Kính Tửu lập tức đứng lên, phủi bụi trên người, sau đó y mới dám nhẹ nhàng leo lên linh thạch này.

Tuy nhiên, ngay khi Diệp Kính Tửu vừa ngồi lên linh thạch, một cổ linh khí nồng đậm lập tức tràn vào cơ thể của Diệp Kính Tửu, kéo theo linh lực trong cơ thể của y bắt đầu vận chuyển một cách nhanh chóng.

Diệp Kính Tửu nhắm mắt lại, nghiêm túc vận hành công pháp trước kia Sầm Lan đã dạy cho y, tuy nhiên Diệp Kính Tửu vẫn không nhịn được mà cảm thấy nghi ngờ ở trong lòng: Chẳng lẽ Sầm Lan thật sự có lòng dạy y tu luyện?

... Nó thực sự là một chiếc bánh được rơi xuống từ trên bầu trời, rất kỳ quái.

Diệp Kính Tửu ngồi thiền như vậy trong vòng nửa giờ, mãi cho đến khi tâm tư của Diệp Kính Tửu hoàn toàn yên tĩnh trở lại, không có bất kỳ tạp niệm nào. Ngay sau đó, Diệp Kính Tửu lại nghe thấy lời nói của sư tôn, "Diệp Kính Tửu, vươn tay ra."

" Dạ, sư tôn."