Chương 7: Đừng mắng Việt Việt

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀

Tề phủ không lớn, xây cũng không quy củ, vừa vào là hai viện ở trung tâm, trái phải phía sau xây thêm hai tiểu viện, sau đó là chuồng ngựa và chỗ của hạ nhân. Tề lão gia ở chính viện, cách hai tiểu viện là nơi ở của Tề Thiếu Phi, gần với viện Tề lão gia hơn là nơi hai vị di nương ở, bên cạnh còn có phòng thờ

Trước đây khi Tề lão thái gia còn sống chỉ có hai viện chính và khoảng sân nhỏ bên cạnh.

“Phu nhân chưa mất, gần chính viện không có viện của di nương.”

Phu nhân trong miệng Lưu ma ma đương nhiên là thân mẫu Tề Thiếu Phi.

Sầm Việt cùng Tề Thiếu Phi mới dâng hương cho thân mẫu Tề Thiếu Phi, trên bài vị khắc: Chính thê Tề chi vị, Hứa thị.

Lúc dâng hương, Tề Thiếu Phi ngốc ngốc hiển nhiên không biết mình đang làm gì, Lưu ma ma cứ theo lẽ thường hàm hồ bỏ qua.

Ra khỏi phòng thờ, Lưu ma ma hốc mắt phiếm hồng, bồi hai người vào chính viện, dọc đường cũng nói nhiều chuyện, dăm ba câu nói về kỉ niệm của Tề lão gia và phu nhân, còn có chuyện Tề gia làm giàu.

Tề gia vốn là phú nông, trong nhà ruộng nhiều nên cho thuê ruộng tốt để sinh sống. Sau đó ông nội Tề Thiếu Phi to gan, lang bạt buôn bán, lấy một nửa ruộng trong nhà để trồng thảo dược và trở thành tiệm dược liệu nho nhỏ.

Mua hai căn nhà ở Thanh Ngưu trấn.

Lão thái gia có tính toán, làm nghề bán thuốc mấy năm thấy không ổn lắm, Tề gia cứ tiếp tục như thế chỉ là thương gia, phải có học thức mới được, phải đề cao địa vị. Bởi vậy Tề lão thái gia đã trợ cấp cho vài người đọc sách.

Mấy năm sau thực sự có một vị đậu cử nhân, chính là ông ngoại của Tề Thiếu Phi.

“Hứa lão gia trúng cử lúc 42, không đỗ tiến sĩ, sau đó lão thái gia bỏ tiền ra mua chức cửu phẩm, vì còn tình nghĩa của Tề gia nên Hứa lão gia đem tiểu nữ nhi gả cho con út của lão thái gia, chính là Tề lão gia.”

Sầm Việt: “Vậy Thiếu phi còn có bá bá sao?”

“Đúng vậy, có hai vị bá bá. Lúc phu nhân mười bảy, vừa đến tuổi cập kê thì hai vị bá bá đều đã cưới vợ nên không thích hợp, nhường việc cưới hỏi cho em út. Sau đó có Tam thiếu gia thời thiếu niên thông minh, lúc chín tuổi tú tài lão thái gia đã cao hứng mở tiệc chiêu đãi thương gia toàn trấn, càng miễn bàn tới lần trúng cử sau, lão thái gia nói Tề gia có hi vọng đổi đời rồi. Ai mà ngờ Tam thiếu gia vừa từ kinh thành trở về liền.......” Lưu ma ma thở dài.

“A Phi ngoan mà, Lưu ma ma đừng thở dài.” Tề Thiếu Phi nói.

Lưu ma ma cười, nói không thở dài, Tam thiếu gia ngoan. Lại cùng lang quân nói tiếp: “Lão thái gia trước lúc mất đã phân gia, hai vị còn lại của Tề gia lấy sản nghiệp tổ tiên ở quê nhà, còn nhà trên trấn và hai tiệm bán thuốc để lại cho Tề lão gia.”

“Hôm qua sao không thấy hai vị bá bá tới?.” Sầm Việt thắc mắc. Nếu cùng thế hệ trưởng bối như Tề lão gia, cậu cũng cần gặp mặt.

Lưu ma ma mấp môi, “Xa quá, Đào Nguyên Hương và Thanh Ngưu trấn không thế qua lại.”

Thì ra là bất hòa.

Tề Thiếu Phi mười ba trúng cử, việc lớn như vậy Tề lão thái gia sợ là không cam lòng, giữ hy vọng tôn tử sẽ khá lên, dẫn dắt Tề gia đổi đời. Vậy nên mới đem sản nghiệp ở trấn để lại cho Tề lão gia, còn quê quán đồng ruộng để lại cho đại nhi tử và con thứ.

Ba huynh đệ từ đó bất đồng.

Hai vị bá bá cảm thấy đệ đệ mệnh tốt, cưới được con gái cử nhân, sinh được con trai lanh lợi, cha cũng đem sản nghiệp hái ra tiền ở trấn trên đưa cho đệ đệ nốt, cuối cùng nhi tử của đệ đệ đầu óc không tốt nhưng vẫn không từ bỏ.

Dựa vào đâu chứ.

Đây cũng là mấu chốt khiến Tề Thiếu Phi dù ngu ngơ 6 năm nhưng kế mẫu nắm giữ Tề gia lại không dám xuống tay với y, hơn nữa ....... phía sau Tề Thiếu Phi có ông ngoại làm quan, dù chỉ là cửu phẩm.

Nhưng dựa vào chữ ‘quan chức’ cũng đã khác biệt với dân thường rồi.

“Tới nơi rồi, lang quân.” Lưu ma ma đưa tới trước viện.

Ngoài cổng nhỏ, một bà tử đã có tuổi tiếp đón, mời Tam thiếu gia và lang quân vào, lại thân mật gọi Lưu ma ma, bảo Lưu ma ma đi nghỉ ngơi.

“Người ở tiểu viện chúng ta không xứng với đại viện của các người, nghỉ ngơi chỗ nào được chứ.” Lưu ma ma lời nói chắc như đinh đóng cột, “Ta ở đây chờ, Tam thiếu gia và lang quân cứ vào trong đi.”

Qua hai câu nói, Sầm Việt sững sờ hiểu ẩn ý trong đó, bà tử đại viện trước mặt cậu biểu hiện thân thiết với Lưu ma ma là diễn cho cậu xem thôi.

Hai viện có quan hệ thế nào, người Tề gia biết, nhưng cậu mới tới sẽ không biết.

Hiểu nhầm kế mẫu rộng lượng thiện lành, hoặc là Lưu ma ma ở tiểu viện tính tình xảo trá tai quái.

Sảnh chính.

“Phi nhi tới rồi? Hôm nay tới sớm như vậy, có thể thấy được là cưới tức phụ nhi hiểu chuyện.” Tề phu nhân cười nói.

Tề Thiếu Phi gọi mẫu thân, gật đầu ăn ngay nói thật: “A Phi hôm nay không ngủ nướng, Việt Việt dậy sớm.”

“Dậy rất sớm.” Lại nhấn mạnh bổ sung.

Tề Thiếu Phi còn tưởng rằng kế mẫu khen y, muốn tranh công cho Việt Việt, để Việt Việt thể hiện.

Sầm Việt cười cười không nói chuyện, bởi vì Tề lão gia tới. Tề Thiếu Phi sợ Tề lão gia nên rụt rè gọi phụ thân, Tề lão gia ừ mạnh một tiếng rồi ngồi xuống, phu nhân ở bên cạnh đưa trà nóng cho lão gia, một bên cười đem chuyện Tề Thiếu Phi Sầm Việt dậy sớm thuật lại, cuối cùng nói: “……Chắc là ở xa nên giờ mới qua đây.”

Ý là nếu dậy sớm sẽ không giờ này mới tới, có phải hơi chậm trễ rồi không.

Sầm Việt:…… kiến thức trạch đấu đã được tiếp thu.

“Cha, con cùng A Phi đi đường vòng, đi qua phong thờ dâng hương cho nương trước.” Sầm Việt cười nói: “Con nghe Lưu ma ma nói hôm nay là ngày tức phụ kính trà nên nghĩ đi một chuyến đến hương lâu trước, con không biết làm vậy có sai hay không.”

Kế mẫu vốn đang cười hiền hậu nghe vậy mặt trầm xuống.

“Đúng, nên đi thăm mẫu thân của các con trước.” Tề lão gia gật gật đầu.

Sau đó là kính trà, không có gì bất trắc. Uống xong trà, Tề lão gia suy tư nói với Đỗ thị: “Thiếu phi cưới vợ, tiểu viện của nó cứ để Sầm Việt quản đi.”

“Vâng.” Đỗ thị cười đáp ứng, lại nói: “Lúc trước do Lưu ma ma lo liệu, thϊếp nào dám quản việc bên viện của Phi nhi, ngày thường còn sợ thiếu đồ. Mọi vật dụng, chuyện sửa sang đều cho Phi nhi trước……”

Đỗ thị muốn trước mặt Tề lão gia ra vẻ ngoan hiền nhưng Tề lão gia lười nghe, một câu đáp lại cũng không có, nhấc chân ra ngoài.

Bóng dáng Tề lão gia khuất dần, nụ cười trên mặt Đỗ thị phai đi, ra dáng phu nhân nói với Sầm Việt: “Cậu cũng nghe thấy lão gia coi trọng cậu, xét tình huống của Phi nhi , là nó cưới cậu vào cửa bằng năm mươi lượng bạc, nếu thằng bé có chuyện gì, dù ta có thiện tâm đến mấy cũng không tha cho cậu đâu.”

Đỗ thị lười diễn trước mặt Sầm Việt, chỉ là một ca nhi ca quê mùa không ai chống lưng, lời bà nói truyền ra là đau lòng Tề Thiếu Phi, lão gia nghe xong cũng sẽ không nói gì bà.

“Mẫu thân thật thiện tâm.” Sầm Việt vừa nói xong, Tề Thiếu Phi đã chắn trước cậu: “Mẫu thân đừng mắng Việt Việt, Việt Việt tốt nhất!”

Sầm Việt bị thân hình cao lớn của Tề Thiếu Phi che hơn phân nửa, nghe vậy trong lòng mềm mại.

“Được rồi, mẫu thân không la, con đứa nhỏ này……” Đỗ thị qua loa vài câu, đuổi bọn họ về.

Ngoài cổng, Lưu ma ma đang chờ. Đến khi cách xa chính viện, Sầm Việt mới hỏi: “Phụ thân nói, về sau ta quản lý tiểu viện, ta trước kia chưa làm bao giờ, không hiểu rõ.”

“Đơn giản lắm, lang quân cứ chậm rãi học.” Lưu ma ma mở miệng, “Viện chúng ta mỗi tháng trăng lãnh 2 lượng bạc, quần áo vải dệt này nọ mỗi năm cấp cho để làm quần áo, đều là chính viện đưa qua đây, thuốc của Tam thiếu gia cũng do chính viện đưa.”

Sầm Việt nghe vậy không nhịn được hỏi, “A Phi còn uống thuốc?”

“A Phi không uống thuốc.” Tề Thiếu Phi dính sát Sầm Việt, rầm rì làm nũng, “Việt Việt, A Phi không uống thuốc đâu, đắng lắm.”

Mặt nhăn thành trái khổ qua.

Sầm Việt nói: “Chờ thỉnh đại phu, ta hỏi lại.”

“A Phi nghe Việt Việt.” Tề Thiếu Phi không quậy nữa.

Sầm Việt cười, giơ tay xoa đầu Tề Thiếu Phi, y ngoan ngoãn đứng yên, duỗi tay kéo Việt Việt, vô cùng cao hứng. Lưu ma ma ở một bên nghe ra ý trong lời lang quân, chần chờ mấp môi, không biết nói gì nữa, sửa miệng tiếp tục nói chuyện tiểu viện .

“Lúc trước chỉ có ta và Mai Hương là hạ nhân trong viện, mỗi tháng được nhận 400 văn tiền. Mùa đông năm ngoái, ta bị ngã đi đứng không nổi, nhân thủ thì không đủ nên mua nha đầu Tiểu Cúc mới mười bốn tuổi, tốn ba lượng bạc.”

“Mỗi tháng chính viện gửi lương thực: một đấu gạo, một đấu bột mì, hai đấu ngũ cốc vừa đủ ăn, còn gà vịt thịt cá gì đó phải tự mua. Còn có Tam thiếu gia phải ăn đường mạch nha, điểm tâm này nọ, tính qua tính lại khoảng 500 văn, có thể tiết kiệm nửa lượng bạc.”

Lưu ma ma không dám tiêu sài phung phí, bà sợ nếu lão gia gặp chuyện, lúc đó Tam thiếu gia phải dùng tiền vì chính viện ăn chặn.

Nói chuyện một hồi đã về tới tiểu viện.

Tề gia không nhiều cảnh đẹp, khoảng cách giữa các viện không xa, nhỏ hẹp chật chội, là nhà của tiểu địa chủ chính cống. Sầm Việt nghe Lưu ma ma chỉ dạy, bởi vì trả tiền cho hạ nhân tiểu viện nên Đỗ thị liền cho nhiều thêm một lượng bạc tử, ví dụ như hai vị di nương, lương tháng hạ nhân, tiền mua đồ ăn vân vân... do đại viện chi trả, mỗi vị di nương có một lượng bạc tử nhất định.

“Đại phu nhân cũng từng đề cập để bạc tháng cho đại viện lo nhưng ta không muốn. Lúc phu nhân còn sống đã đặt ra quy củ, ta nào dám sửa, tiểu viện và đại viện vẫn đừng nên can thiệp nhau quá sâu thì hơn.” Lưu ma ma nói thẳng.

Sầm Việt gật gật đầu, “Lưu ma ma nói phải.”

“Ta gả cho A Phi, kết đôi cùng chàng, tự nhiên sẽ đối tốt với A Phi.”

Tề Thiếu Phi vốn đang ngơ ngác thì nghe thấy Việt Việt nhắc đến y, nghe thấy nửa câu sau thì vui vẻ nói: “A Phi cũng sẽ tốt với Việt Việt.”

Trở về liền ăn cơm sáng, trên bàn ở gian chính đã có sẵn cháo, một ít món ăn kèm và bánh bao.

“Bao bao, bao bao, A Phi thích ăn bao bao.” Tề Thiếu Phi nhìn thấy bánh bao lập tức duỗi tay lấy.

Sầm Việt một phen bắt được, “Rửa tay trước rồi ăn.”

“A Phi nghe lời Việt Việt.” Tề Thiếu Phi ngoài miệng thì nói thế nhưng lòng lại thèm thuồng, hai mắt chăm chăm nhìn mấy chiếc bánh trên bàn, cả người không di chuyển chút nào.

Sầm Việt buồn cười, lôi người đi rửa tay.

Rửa tay xong ngồi xuống, lúc này Tề Thiếu Phi lại không nhúc nhích mà cứ nhìn Việt Việt. Sầm Việt:?

“Ăn đi?”

“Được nha được nha!” Tề Thiếu Phi vậy mà vui vẻ, chỉ chờ Việt Việt phát mệnh lệnh là lập tức lấy bánh bao, cái đầu tiên dành Việt Việt, “Việt Việt ăn đi.”

Sầm Việt cười nhận lấy, “Cảm ơn A Phi giúp ta chọn bao bao nha.” Cậu cắn một cái, là nhân đậu xay nhuyễn, xốp mềm như bông mang theo hương đậu đỏ thơm ngọt, không quá ngấy.

“Ăn ngon lắm.” Cậu gật gật đầu cùng Tề Thiếu Phi.

Tề Thiếu Phi vui vẻ không chịu nổi, ưỡn ngực, y chọn là bánh bao ngon nhất.

Bánh bao đậu đỏ là vị mà Tề Thiếu Phi cực mê, y có thể ăn tận bốn cái, chỉ là ăn đến chiếc cuối cùng rõ ràng tốc độ chậm lại. Sầm Việt nhìn thấy nói: “Một hồi uống thêm chút cháo, ăn no xong thì đừng chạy nhảy, ngồi yên một lúc để tiêu cơm.”

“Được.” Tề Thiếu Phi ngoan ngoãn gật đầu, y đều nghe Việt Việt.

Sầm Việt múc cho Tề Thiếu Phi nửa chén cháo, uống vào bụng no luôn, không được lãng phí lương thực.

Mai Hương tiến vào dọn chén đũa, thấy còn thừa lại hai cái bánh bao lại nhìn sang lang quân.

“Ta không hảo ngọt, nếu về sau có bánh bao thì ta muốn ăn nhân đậu hủ trộn với ít sa tế.” Sầm Việt nói đến đây thì nhớ tới bánh bao nhân cải muối cũng ngon, còn có nhân miến mềm và thịt kết hợp cùng hành tây.

Cậu chảy nước miếng.

“Lát nữa ta tự làm.” Sầm Việt nói thế nào cũng là chủ tiêm cơm Nông Gia Nhạc, tay nghề không phải nói quá, thật sự ăn rất được!

Sau bữa sáng, hạ nhân trong viện làm việc vặt, thu dọn phòng ốc, giặt quần áo quét tước, còn phải lên phố mua đồ ăn. Còn với Tề Thiếu Phi, phần lớn là Lưu ma ma đưa điểm tâm ngọt dỗ Tam thiếu gia ngoan ngoãn ngồi phơi nắng, hoặc là tự đi chơi.

Nhưng sân chỉ lớn hơn bàn tay một chút ....... nhà chính có 3 gian, trái phải mỗi bên 1 gian và nhà bếp. Lưu ma ma, Mai Hương và Tiểu Cúc chung giường ở một gian nhỏ còn hai gian phòng lớn để cho khách.

Phía sau có một tiểu viện là nhà vệ sinh, phòng chất củi.

Tề Thiếu Phi giống như thường ngày, ăn cơm xong thì tự chơi một mình để người lớn làm việc, y liền ngoan ngoãn, hôm nay cũng giống vậy .......

“A Phi, ra ngoài chơi không?” Sầm Việt gọi Tề Thiếu Phi.

Tề Thiếu Phi lặp lại, ngốc ngốc, “Ra ngoài?”

“Đúng vậy, đi dạo phố.” Sầm Việt muốn đi dạo trên trấn, “Có đi không? Chàng cùng ta đi.”

Tề Thiếu Phi phản ứng lại, vui vẻ gần chết, nhảy dựng lên nhào qua ôm Việt Việt, giọng điệu trẻ thơ, “Đi chứ, để A Phi cùng Việt Việt.”

Lưu ma ma nhíu mày, bên ngoài loạn như vậy vạn nhất Tam thiếu gia đi lạc thì không ổn đâu.

“Lưu ma ma không yên tâm nên để Mai Hương dẫn chúng ta đi chỗ thường tới, phải về trước bữa trưa.” Sầm Việt không thuyết phục được Lưu ma ma.

Tề Thiếu Phi liền chớp mắt trông mong nhìn bà.

“Thôi được rồi, Tam thiếu gia phải theo sát lang quân đó nhé, đừng để bị lạc.” Lưu ma ma dặn dò.

Tề Thiếu Phi vội cầm tay Việt Việt. Sầm Việt cũng gắt gao nắm lấy, trấn an bạn trẻ vừa muốn ra ngoài chơi lại vừa sợ lạc.

“Ra ngoài chơi thôi ~” Tề Thiếu Phi ngữ khí bay bổng.

Trong lòng y cao hứng, cưới vợ thật tốt, Việt Việt cũng thật tột.

Tác giả có lời muốn nói:

Thiếu Phi bị ngốc thật đó, không phải giả vờ đâu ( không thể nói là ngu được, cậu ta chỉ là trở thành một bạn nhỏ thôi à).