Chương 6: Cưới vợ thật tốt

Edit: Pam ❀◕ ‿ ◕❀

Phòng chính thắp nến long phượng, ngọn lửa lung linh sáng ấm, tản ra không khí vui vẻ.

Chiếc bàn tròn giờ như bàn tiệc, thơm ngào ngạt mùi đồ ăn.

Sầm Việt ngồi trên ghế, cả ngày dài cậu chưa được ăn uống đàng hoàng, chỉ ăn mỗi cái bánh nhân thịt nên sớm đã đói bụng. Đang muốn hạ đũa ăn thỏa thích thì thấy Tề Thiếu Phi ở đối diện giống bé con đang xoắn xuýt, còn háo hức nhìn cậu chằm chằm.

“Sao vậy? Đói bụng muốn ăn cơm sao?” Sầm Việt hỏi.

Tề Thiếu Phi mở to mắt, ngây ngô nói: “A Phi, A Phi muốn ngồi cạnh Việt Việt cùng nhau ăn.” Y sợ có khả năng bị mắng nên lại ngoan ngoãn ngồi yên, “A Phi ngoan lắm.”

Sầm Việt còn tưởng rằng có chuyện gì lớn, đến đây đi.

Tề Thiếu Phi lập tức cao hứng, bưng ghế phóng cạnh người Việt Việt. Sầm Việt nhìn khoảng cách gần gũi của hai người:……

“Xích ra một chút, bằng không lát nữa chàng gắp đồ ăn hai ta sẽ bị đυ.ng tay đó.”

“A Phi không sợ!” Tề Thiếu Phi nói.

Sầm Việt: “Ta sợ đau.”

Tề Thiếu Phi lập tức nói: “Vậy A Phi ngồi xa ra, không đυ.ng đau Việt Việt.”

“Được.” Sầm Việt thấy y chuyển ghế ra hơi xa nên dứt khoát đứng lên, đặt ghế lại gần cậu, vừa ngẩng đầu liền nhận được ánh mắt đặc biệt sùng bái và vui vẻ của Tề Thiếu Phi.

“Việt Việt đối A Phi thật tốt á ~” âm cuối còn ngân ra.

Sầm Việt: Vậy là tốt rồi hả?

“Ngồi xuống ăn cơm đi, ta đói bụng.”

“A Phi cũng đói bụng, bụng sôi ùng ục.”

Sầm Việt vốn muốn hỏi Tề Thiếu Phi có thể tự ăn cơm không, có cần phải đút không, thì thấy Tề Thiếu Phi dùng đũa gắp đùi gà cho về chén cậu.

“Việt Việt ăn đùi gà bự nè.” Tề Thiếu Phi liếʍ môi, mắt sáng lấp lánh, “A Phi thích ăn.”

Bạn nhỏ chính là đem đồ mà mình thích ăn, trân trọng nhất, không hề lưu luyến tặng cho người mà y mến. Sầm Việt trong lòng mềm nhũng, gắp một cái khác vào chén Tề Thiếu Phi, “Có hai cái, chúng ta một người một cái.”

“Được nha được nha.”

Sau đó bữa cơm diễn ra thuận lợi, Tề Thiếu Phi lúc ăn rất ngoan ngoãn không quậy phá, cũng có phép tắc, không phải quy củ ăn cơm như người lớn, mà là ‘phép tắc’ của trẻ nhỏ, khi ăn không chẹp miệng, cố gắng không làm vương vãi, rất cẩn thận, ăn ngon lành, híp mắt cong cong cười hồn nhiên.

Ăn cơm xong, Lưu ma ma tiến vào thu dọn. Mai Hương xách hộp đồ ăn tới, lấy ra hai đĩa điểm tâm, còn có một bầu rượu.

Tề Thiếu Phi vừa thấy bầu rượu liền nhăn mặt dúm dó, nói cay.

“Tam thiếu gia, bên trong không phải là rượu mà là nước quả mơ.” Mai Hương nói.

Tề Thiếu Phi vui vẻ trở lại, cùng Việt Việt nói chua chua ngọt ngọt uống ngon lắm.

Mai Hương lấy chén, rót nước mơ vào. Lưu ma ma nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã tối rồi “Để ta gọi bà mối Hoàng ở tiền viện qua đây, giờ bà ấy vẫn chưa về. Còn cần bà ấy tới xử lý lễ nghi.” Trên mặt bà lộ ra vẻ sầu não.

“Ta cùng A Phi tự làm cũng được, uống nước mơ xong thì tắm rửa đi ngủ.” Sầm Việt nói, bưng chén rượu lên, Tề Thiếu Phi học theo, chưa chờ Sầm Việt dạy đã uống ực hết chén nước, rất sảng khoái, cao hứng nói Việt Việt uống đi, ngon lắm.

Lưu ma ma ở bên cạnh sốt ruột, “Ây trời, tam thiếu gia làm sai rồi, không phải như thế.”

Tề Thiếu Phi sợ ngây người, hấp tấp nhìn Việt Việt.

“Không có chuyện gì lớn đâu.” Sầm Việt trấn an Tề Thiếu Phi, tự mình rót cho A Phi một chén rượu mới, ngoài miệng nói: “Trước khoan hẵn uống.”

Cậu cầm chén rượu của mình, vòng qua tay đang cầm chén rượu của Tề Thiếu Phi.

khoảng cách của hai người lập tức được kéo gần.

Tề Thiếu Phi tò mò lại nghiêm túc, hai mắt nhìn chăm chăm không bỏ lỡ hành động nào của Sầm Việt.

Khuôn mặt phóng đại rất tuấn tú, lông mày dày, đuôi mắt kéo dài tới thái dương, sóng mũi thẳng, cánh mũi hơi to, môi thì mỏng, vốn trông rất hung dữ nhưng đôi mắt lại giống mắt bé cún, ánh mắt sạch sẽ, đơn thuần, lúc nhìn cậu, con ngươi đen bóng phản chiểu toàn bộ là hình dáng của cậu.

Sầm Việt không khỏi cảm thán, nếu Tề Thiếu Phi không ngốc, vào triều làm qua thì với tướng mạo này, y sẽ đứng đầu trong danh sách đề cử con rể. Hoặc giống như nam chính đẹp trai trong mấy cuốn tiểu thuyết của chị họ mà cậu từng đọc qua.

“Việt Việt.”

“Uống đi.” Sầm Việt nói.

Tề Thiếu Phi vui vẻ uống rượu mơ, uống xong còn chưa đã thèm, muốn thêm chén nữa thì nghe Lưu ma ma nói buổi lễ hoàn thành. Tề Thiếu Phi liền cụp tai xuống, Sầm Việt cùng y uống thêm lần nữa, tai bé cún lại dựng lên, tinh thần hưng phấn.

Sầm Việt không nhịn được xoa xoa đầu Tề Thiếu Phi.

“Rõ ràng là người mà, sao lại giống như……” Cún con vậy chứ.

Lưu ma ma ở bên cạnh vui vẻ, lát sau đưa nước ấm tới, hầu hạ tam thiếu gia và lang quân rửa mặt xong thì kéo Mai Hương ra khỏi phòng chính, thuận tiện đóng cửa lại.

“A Phi lại đây.” Sầm Việt vẫy tay.

Tề Thiếu Phi hai bước chạy tới, Sầm Việt liền cười, ấn Tề Thiếu Phi ngồi, “Ta Tháo mũ cho chàng, đeo cả ngày rồi.”

Cởi mũ nặng ba lượng của Tề Thiếu Phi xuống, cậu cũng thuận tay rút trâm trên đầu mình.

“Cởi y phục đi ngủ.”

“A Phi làm nè.”

Sầm Việt liền mặc kệ, cậu cởϊ áσ cưới trên người mình. Tẩu tử không dám dùng cách bình thường để may vá, cẩn thận hỏi cách làm của người già trong thôn, sợ làm qua loa thì cậu sẽ qua cửa nhà họ Tề trong y phục đơn điệu.

Nguyên liệu là vải lụa, vải đỏ lấy từ sính lễ mà Tề gia gửi tới. Bộ đồ có ba lớp, bên ngoài khoác chiếc áo choàng dài tay làm từ vải lụa, cổ áo thêu hoa văn. Trung y bên trong dài qua eo đều từ vải đỏ, phía dưới là quần váy. Đồ lót trong cùng là vải bố trắng.

Mặc vậy cả ngày thực sự không thoải mái.

Hai ba lượt là cởi xong, không có giá treo xiêm y nên cậu tạm để trên nệm của chiếc ghế dài dưới cửa sổ. Sầm Việt quay đầu thấy áo choàng và trung y của Tề Thiếu Phi đã mở lỏng, y đang cúi đầu chiến đấu với thắt lưng.

Sầm Việt cười cười kéo người qua, làm bộ muốn cởi giúp Tề Thiếu Phi.

Tề Thiếu Phi hiếm khi e lệ, che eo lại nói: “A Phi tự mình cởϊ qυầи, Việt Việt không thể giúp A Phi cởi đâu.”

“Sao lại không thể?” Sầm Việt ngừng tay tò mò hỏi.

Tề Thiếu Phi nói: “Nương nói, quần chỉ có thể để người lớn cởi giúp.”

“Nương?”

Tề Thiếu Phi gật đầu, kêu nương, lại cúi đầu không vui: “A Phi đã lâu rồi không gặp nương.”

Sầm Việt liền biết, nương trong miệng Tề Thiếu Phi chắc chắn không phải mẹ kế, ngoài miệng dỗ bé ngốc, “Nương đi về một nơi hạnh phúc rồi, về sau mọi người đều tới đó, nhưng không phải bây giờ.”

Tách câu ra nói, bạn nhỏ có thể hiểu nhiều hơn.

“Lưu ma ma có nói cho chàng không? Cưới phu lang làm gì nè?.”

Suy nghĩ của Tề Thiếu Phi chạy theo Việt Việt, vừa nghĩ vừa nói: “Nói là, A Phi phải cưới nương tử, tức phụ nhi sẽ cùng A Phi chơi, phải là cưới phu lang, mới đúng, tức phụ nhi là Việt Việt, Việt Việt gọi là Việt Việt……”. khiến cậu ngây người.

Lưu ma ma buổi sáng dỗ Tề Thiếu Phi đội mũ nói phải cưới vợ, sau mới nhớ ra Sầm Việt là ca nhi nên sửa miệng thành phu lang, kết quả Tề Thiếu Phi đều nhớ kỹ, hiện giờ hơi bối rối.

“……” Sầm Việt xem như hiểu rồi, lúc nãy Tề Thiếu Phi cứ mở miệng là tức phụ nhi, thì ra đem tức phụ nhi xem như bạn chơi cùng, tưởng là tên của cậu, “Ta chính là phu lang của chàng, cũng coi như là tức phụ nhi đi.”

Một lời không giải thích rõ phu lang với tức phụ có gì khác nhau.

Sầm Việt chờ ngủ, cũng không nghĩ sẽ sửa lại đề tài này cho đúng, trở về vấn đề chính đề: “Nương chưa nói cho chàng biết, A Phi cưới Việt Việt rồi, mấy chuyện cởϊ áσ tháo lưng quần này phu lang cũng có thể cho làm giúp chàng. "

Tề Thiếu Phi vẻ mặt ‘Phải không đó?’.

“Chàng có tin ta hay không?”

Tề Thiếu Phi lập tức trưng biểu tình ‘Vậy đúng là thế rồi’.

“Việt Việt cởi đi, A Phi đứng yên.” Tề Thiếu Phi đứng thẳng tắp, cố gắng bày ra vẻ ngoan ngoãn.

Sầm Việt khen A Phi giỏi. Lúc tháo ra hơi khó, hồi nãy Tề Thiếu Phi đem chỗ buột kéo thành nút chết, chờ gỡ xong, cởϊ qυầи, nhưng xem như là có thể lên giường rồi.

“Ngủ!”

“Được nha~” Tề Thiếu Phi chạy tới, ngoan ngoãn lên giường.

Sầm Việt cũng tới mép giường, Tề Thiếu Phi không tin được mở to mắt, gọi Việt Việt.

“Thành thân cưới nương tử, về sau phải ngủ chung đó.” Sầm Việt sợ Tề Thiếu Phi không quen, đang nghĩ phải ứng phó thế nào thì đã thấy Tề Thiếu Phi cao hứng lăn vào trong, còn mở chăn chăn, một bộ ‘mau tới đây’ mời gọi.

Sầm Việt buồn cười lên giường, mới vừa nằm xuống, liền nghe tiểu hài tử bên trong nói: “Cưới vợ thật tốt.”

“……” Sầm Việt quay đầu qua, Tề Thiếu Phi đôi mắt đơn thuần, vui vẻ vỗ vỗ chăn bông nói: “Việt Việt, A Phi không sợ.”

“Ban đêm không có quỷ tới bắt A Phi.”

Thì ra là do vậy ha. Hôm nay động phòng không cần tắt nến, Sầm Việt ngáp một cái, câu được câu không nói chuyện phiếm, “Không có quỷ đâu.”

“Có, Đỗ cữu cữu nói có quỷ muốn tới ăn thịt A Phi.”

Sầm Việt vươn tay vỗ về ngực Tề Thiếu Phi, lại là vị Đỗ cữu cữu này, haha.

“Ta canh cho chàng , không sợ, ngủ đi.”

Bên trong không còn động tĩnh, qua một hồi lâu, Sầm Việt thiu thiu ngủ thì nghe giọng nói vụn vặt, “Để A Phi ngủ, ngủ bên ngoài đi. Chắn quỷ cho Việt Việt, quỷ ăn A Phi trước, Việt Việt không sao đâu.”

Sầm Việt:…… Bé khờ này.

Cánh tay trong chăn vươn ra, Sầm Việt kéo bé khờ vào lòng ngực, to con thật. Tay vỗ về lưng Tề Thiếu Phi, kéo chăn xong xui thì mắt Sầm Việt cũng chưa từng mở ra, hàm hồ nói: “Việt Việt là dạ xoa, một mình cân tám.”

“Ngủ đi!”

Lần này thì không còn động tĩnh nữa.

Tề Thiếu Phi ngủ ngon lành, dính sát vào lòng ngực của phu lang mà ngủ, trước khi chìm sâu một giây còn nghĩ cưới vợ thật tốt, so với Lưu ma ma nói còn tốt hơn.

A Phi cũng phải đối tốt với Việt Việt mới được.

Nến Long phượng cháy dần. Ngoài cửa, Lưu ma ma nghe trộm góc tường lộ ra thần sắc vừa lòng, trong miệng thỏa mãn thở dài: “Vậy là tốt rồi, phu lang quan tâm tam thiếu gia.”

Mai Hương chưa xuất giá, không hiểu vì sao Lưu ma ma nói như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy tân phu lang không xứng với tam thiếu gia, tân phu lang chỉ là một ca nhi nông thôn, còn khắc phu nữa.

“Tiểu nha đầu con không hiểu.” Lưu ma ma nghe bên trong không còn động tĩnh, lôi Mai Hương ra chỗ xa ngồi: “Ban đầu ta cũng thấy vậy, cưới ca nhi sợ làm chậm trễ tam thiếu gia có con nối dõi, hiện giờ là đúng lúc, tân phu lang che chở tam thiếu gia, tính tình cũng mềm mại, nhẫn nại.”

Mai Hương lẩm bẩm: “Muốn người hầu hạ, con và Tiểu Cúc cũng có thể.”

“Tam thiếu gia thành niên, chuyện phu thê luôn không đến lượt hạ nhân như chúng ta nói chuyện.” Lưu ma ma nhìn Mai Hương, buổi sáng hơi bận, bây giờ mới hỏi thẳng, “Con có phải không hạnh phúc, muốn chuyển sang nơi khác làm?”

Trước đó Mai Hương nói cô chỉ ở viện của tam thiếu gia, viện nào khác cũng không chịu đi. Nhìn lại sắc mặt của Lưu ma ma, hình như không phải là ý này, cô suy nghĩ một chút thì lập tức hiểu ra, vừa giận vừa xấu hổ đỏ mặt, nhưng đối phương là Lưu ma ma, nếu gặp người khác cô đã sớm lên giọng cãi lại rồi.

Lưu ma ma khuyên từ tận đáy lòng, “Ta nhìn con lớn lên, cũng vì muốn tốt cho con thôi. Hiện tại tân phu lang vào cửa, tam thiếu gia tuy tốt nhưng..... Tề gia lại là dạng gì chứ? Lão gia thân thể không khỏe, cả nhà do một tay đại phu nhân nắm giữ, hai vị di nương sẽ có kết cục gì , các con cứ chờ xem đi.”

Không có con nối dõi, sống lệ thuộc, chỉ có thể dựa vào bữa cơm mà đại phu nhân cấp cho.

“Những cặp phu thê bình dân kia, ngày thường chịu khổ một ít nhưng an yên.”

Mai Hương rưng rưng, nghe được Lưu ma ma là xuất phát từ tấm lòng, liền nói: “Con không thay lòng.” Thực ra có chút, “Trước khi đến đại viện nhận đồ, ma ma bên người đại phu nhân gọi con lại, hỏi tuổi còn khen dáng người con, còn nói bên cạnh Tam thiếu gia không có người làm ấm giường.”

“Đồ khốn kiếp, mấy lời này để đe dọa con, muốn kêu con ăn cây táo rào cây sung, đi theo đại phu nhân.” Lưu ma ma vừa nghe thì ngộ ra, lập tức mắng thành tiếng, lại trừng mắt nhìn Mai Hương.

Mai Hương lập tức nói: “Con không có, chuyện ở viện chúng ta con không nói ra ngoài.”

“Phu nhân đối với con có ân, Mai Hương nhớ kỹ.” (ý nói mẹ ruột A Phi)

Lúc này Lưu ma ma mới thu hồi ánh mắt sắc bén: “Ma ma tin ngươi, tân lang quân nhìn cũng tốt, là người hiền lành. Nếu có một ngày lang quân chịu mang theo Tam thiếu gia đóng cửa sinh hoạt là đủ lắm rồi, đại phu nhân bên kia cùng chúng ta đừng quan tâm.”

(đóng cửa: không giao thiệp với bên ngoài, bế quan tỏa cảng)



Vậy tới lúc lão gia mất, hai huynh đệ phân gia. Mai Hương nghĩ thầm. Với tính cách của vị phu nhân kia, nếu phân gia thật, sau lưng chắc vơ vét không ít đâu, tam thiếu gia nhất định chịu thiệt, tân lang quân tính tình mềm mại chắc cũng sẽ bị bắt nạt, cô đến giúp tân lang quân.

Mai Hương chấn chỉnh tinh thần, hạ quyết tâm.

Sáng sớm hôm sau.

Sầm Việt mở mắt, cậu bị nóng tỉnh, bị Tề Thiếu Phi giữ trong ngực. Tề Thiếu Phi tay dài chân dài như con gấu ôm cậu, đầu còn gác trên đầu cậu.

“……”

Tối hôm qua rõ ràng là cậu ôm Tề Thiếu Phi ngủ mà.

Sầm Việt không rõ, một giấc ngủ tình thế đảo ngược.

Tâm trí Tề Thiếu Phi là tiểu hài tử nhưng thân thể vẫn là thiếu niên mười chín tuổi, là kiểu nam sinh 1m8 ăn uống đầy đủ, còn dùng chân kẹp chân cậu.

Hai người thiếu chút là ninh thành bánh quai chèo.

Sầm Việt: “Tề Thiếu Phi dậy đi.” nhéo mặt đối phương.

Tề Thiếu Phi nói mớ hai tiếng, mơ màng tỉnh dậy, trong nháy mắt cũng đánh thức hormone nam tính trưởng thành, Sầm Việt ngẩn người, nhưng giây tiếp theo đôi mắt đó tràn ngập sự trẻ con, trong sáng ngốc nghếch.

Cái gì mà đánh thức hormone, Sầm Việt cảm thấy do cậu chưa tỉnh ngủ thôi.

“Chào buổi sáng Việt Việt.” Tề Thiếu Phi còn buồn ngủ dụi mắt chào hỏi.

Sầm Việt: “Chào, chàng buông ta ra trước đã.”

Tề Thiếu Phi cúi đầu, phát hiện y đang ôm Việt Việt, vô cùng vui vẻ, sau đó dường như đang đối thoại với cơ thể, chậm rì rì tách ra còn ngây ngô cười.

“Tránh ra nhanh.”

Sầm Việt xoa đầu Tề Thiếu Phi.

Ngoài cửa, Mai Hương gọi: “Tam thiếu gia, lang quân, tỉnh rồi sao?”

“Dậy rồi.” Sầm Việt đáp.

Trên giường, Tề Thiếu Phi ôm chăn muốn ngủ nướng, nhưng thấy Việt Việt đứng lên, cũng giãy giụa bò dậy, Sầm Việt trước tiên cài lại áo trong cho Tề Thiếu Phi, tối hôm qua không biết đã làm gì, áo trong của đồ ngốc này lỏng lẻo, lộ ra một mảng ngực.

Khá trắng nha, còn trắng hơn cả cậu nữa.

Này cũng bình thường, Sầm Việt phải xuống ruộng làm nông, còn Tề Thiếu Phi là tam thiếu gia có người hầu kẻ hạ. Lúc Sầm Việt mặc quần áo cho Tề Thiếu Phi, y lập tức phối hợp, ngẩng cổ cho Việt Việt cài cúc áo.

Sầm Việt: Con trai ngoan.

“Lang quân, sáng nay phải qua tiền viện kính trà cho lão gia và đại phu nhân.” Lưu ma ma nói.

Tân lang quân ngày đầu vào cửa phải kính trà cho mẹ chồng.

Tác giả có lời muốn nói:

Tề Thiếu Phi: Cưới vợ thật tốt, Việt Việt đối xử với A Phi thật là tốt ( tiểu ngốc tử cười)