Hai vị di nương của Tề gia sống trong cùng một viện, không hề tranh giành tình cảm như người ngoài đã đoán, trái lại, hai vị di nương sống rất hòa thuận, thường xuyên ăn cơm cùng nhau, người bên dưới nấu ăn ngon, hai người cũng có thể trò chuyện, kết bạn.
Khi Tề lão gia bước vào, hai người đứng dậy chào đón, đồng thời yêu cầu người hầu dọn bớt phần đồ ăn ăn dở và chuẩn bị phần mới. Sau đó là lúc ăn cơm, múc canh, gắp đồ ăn cho Tề lão gia, trò chuyện rôm rả nhưng cũng chỉ về việc may quần áo, thời tiết nóng vẽ mẫu hoa thêu túi tiền, vân vân.
Ngày xưa nếu Tề lão gia không mặn không nhạt, thì hai người sẽ không nói chuyện, lặng lẽ ăn cơm. Tề lão gia có hứng thú thì sẽ trò chuyện nhiều hơn.
Nhưng hôm nay thật kỳ lạ, Tề lão gia lại nhắc tới chuyện ở viện của Tam thiếu gia.
Hai vị di nương rất ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe kỹ, Lâm di nương nói: "Tam tề quân thật to gan, nếu là thϊếp thì cũng không dám cáo quan, vừa nghe đến quan lão gia thì đã sợ rồi."
"Đúng là lá gan to." Tề lão gia gật đầu, lại nói thêm: "Nhưng xem như biết xử lý tình huống, không có hồ đồ, thấy chuyển biến tốt thì dừng lại."
Trình di nương nghe xong thì hai mắt đỏ hoe, lấy khăn tay ấn vào khóe mắt nói: “Ở trong thôn chính là như vậy, một là nhà có nhiều thế lực, có thể lên tiếng, hai là kẻ lưu manh vô lại gây chuyện vô cớ, nếu có lý thì sẽ quấy rầy người ta cả đời, rút
hết xương cốt của người ta mới chịu."
“Tam tề quân khá tốt.”
Sau đó không nói chuyện này nữa, ăn cơm xong, Tề lão gia ở lại phòng Trình di nương. Lâm di nương cũng không tức giận, đóng cửa lại ngủ, chỉ là thở dài trong lòng, tội nghiệp tiểu Trình, hôm nay lão gia nói đến việc của Tam tề quân, nàng lại nghĩ đến chính mình.
Không giống như Lâm di nương, Lâm di nương là bị tú bà bán từ khi còn nhỏ, nhà ở đâu cũng không biết, nếu lúc đó không có phu nhân, có tấm lòng nhân hậu thì nàng đã phải làm kỹ nữ ở một nơi bẩn thỉu.
Sau đó, Đỗ thị từ bên ngoài vào cửa, lúc đó phu nhân đang bị bệnh triền miên, nên hỏi nàng có muốn làm tiểu thϊếp của lão gia hay không. Lâm di nương biết phu nhân đang tức giận, có lẽ sẽ không tốt với ngoại thất, nhưng nàng vẫn bằng lòng.
Không có gì phải không hài lòng cả.
Tiểu Trình thì khác, tiểu Trình là người đáng thương, nghe nói cả nhà đều thành thật, nhưng lại có hàng xóm xấu, bị ức hϊếp rất nhiều năm, một năm nọ khi vào ngày mùa bận rộn, nhà đó đã chiếm một phần đất của nhà nàng, mà còn trợn mắt nói dối là của nhà hắn.
Những người nông dân đào đất kiếm ăn, mà đất là gốc rễ của họ, nên ngay lập tức bắt đầu ầm ĩ, rõ ràng là hai bên đều đánh nhau, cha của tiểu Trình thậm chí còn bị đánh vỡ đầu, nhưng đứa trẻ của hàng xóm độc ác đó đã bị cuốn vào cuộc xô đẩy và vô tình vấp phải cuốc, do đó bị gãy chân.
Phải làm gì.
Ai to mồm thì chiếm phần phải, tiểu hài tử quan trọng, lại bị gãy chân, cha của tiểu Trình bị vỡ đầu thì có là gì? Nghe nói nhà đó làm ầm ĩ rất dữ dội, muốn nhà tiểu Trình lấy nhà và đất để bồi thường, cha của tiểu Trình suýt dùng mạng để bồi thường.
Sau này lại yêu cầu tiểu Trình gả cho nhi tử của nhà đó, tiểu Trình thà chết cũng không chịu, trong nhà nàng đều toàn hèn nhát, thậm chí còn cố gắng thuyết phục tiểu Trình gả, còn tốt hơn là cha nàng phải bồi thường bằng mạng sống của mình.
Tốt cái gì mà tốt chứ.
Chính vào thời điểm khó khăn đó, Tề lão gia đã gặp được, thu tiểu Trình làm thϊếp thất. Nhà tiểu Trình ở thôn cạnh ruộng Tề gia, tiểu Trình gặp được Tề lão gia không biết là hạnh phúc hay là bất hạnh, Tề lão gia hơn tiểu Trình đến gần ba mươi tuổi.
Cho nên hôm nay khi Tề lão gia kể lại chuyện đã xảy ra với Tam tề quân khi hồi môn, tiểu Trình cảm thấy chua xót cho bản thân và muốn khóc.
"Tam tề quân rất dũng cảm, có chủ ý, ca ca hắn cũng tốt, biết thương yêu đệ đệ, đáng thương cho tiểu Trình, đang tuổi xuân thì, đã phải đối lấy sự bình yên cho gia đình..." Lâm di nương thở dài.
Tiểu nha đầu nghe di nương nói vậy, thì nói: "Di nương, người đúng là quá tốt bụng, Trình di nương còn trẻ lại đẹp, lão gia vẫn luôn ở bên đó, vậy mà người vẫn nhọc lòng cho bà ấy ư."
Lâm di nương dường như đã nghe được một chuyện cười, nói: “Hai chúng ta đều là số khổ, nàng được lão gia thương yêu, nhưng lại bị người phía trước hận, luôn kiếm cơ hội gây chuyện, lão gia sức khỏe cũng không tốt, nếu có một ngày..."
Lão gia không còn, đến phiên hai người họ cũng không biết cuộc sống sẽ ra sao.
Oài.
Tiểu nha đầu nghe xong ngây thơ nói: “Nếu phu nhân còn thì tốt quá rồi.”
Lâm di nương thở dài, đúng vậy, nếu phu nhân còn sống thì tốt quá rồi. Phu nhân cũng không bao giờ tranh sủng, trên thì hiếu kính với cha mẹ chồng, dưới thì đối xử tốt với hạ nhân dù có chuyện gì đi chăng nữa, toàn tâm toàn ý lo cho việc học của Tam thiếu gia, gia nghiệp của Tề gia, phu nhân cũng không thèm quan tâm.