Chương 29

“Lão gia, đại nãi nãi, tam thiếu gia cùng tề quân tới rồi.” Lý bà tử tới báo.





Tề lão gia ừ một tiếng, Tề Thiếu Phi cùng Sầm Việt tiến vào, trên mặt Tề Thiếu Phi không băng bó… miệng vết thương đã kết vảy, vì thoa thuốc nước, nên có hơi bầm tím hù người, Đỗ thị than ôi, bộ dáng như là đau lòng cho con trai lắm.





“Kêu cái gì, có vài vết thương ngoài da.”





Tề lão gia buôn bán dược liệu, ở cửa hàng dược liệu còn có đại phu ngồi khám, kế thừa gia nghiệp là kinh doanh mua bán, nhưng cũng biết một số vết thương ngoài da.





Đỗ thị:...





Khi Tề lão gia trở về liền nghe Ngưu Nhị đánh xe nói qua.





Có thể nói, trong trạch Tề gia, thấy Tề đại nãi nãi quản lý chi phí nội vụ ăn uống, phát tiền bạc, thu mua đồ gì đó, nhưng đều không qua được mắt của Tề lão gia. Người đánh xe đó còn là lão nhân đi theo Tề gia mười mấy năm.





“Phụ thân.” Tề Thiếu Phi sợ hãi, nhỏ giọng gọi người.





Sầm Việt cũng gọi phụ thân, rồi đưa mắt nhìn đại nãi nãi và gọi mẫu thân. Tề Thiếu Phi mới nhớ tới đã quên gọi mẫu thân, nên lại thêm mẫu thân. Hắn như đứa nhỏ, có gì đều biểu hiện ở trên mặt, vừa thấy mình quên, liền bổ sung.





Đỗ thị thấy thế mà ngứa răng, Tề Thiếu Phi lại không đặt mình vào trong lòng, không xem mình là mẫu thân!





Tề lão gia thấy Tề Thiếu Phi không bị thương quá nặng, ừ một tiếng, vẻ mặt không biết là tốt hay xấu, ngồi ở chỗ đó nhìn Sầm Việt.





Sầm Việt liền đứng ở trước sảnh đường.





“Nghe Ngưu Nhị nói ngươi hôm nay suýt chút nữa muốn báo quan sao?” Tề lão gia hỏi.





Sầm Việt nói: “Đúng vậy.”





Thấy Tề lão gia không nói, y suy nghĩ một hồi, rồi nói tiếp: “A Phi bị con liên lụy, ăn một bạt tay của nương thợ rèn, khi đó con thật sự muốn báo quan, không phải là hù dọa nhà thợ rèn.”





“Không tồi.”





Tề lão gia gật gật đầu, lại hỏi: “Sau đó sao lại không báo quan?”





Kết cục sáng nay là không gặp quan. Cả nhà thợ rèn quỳ rạp khóc lóc, đại ca thợ rèn dập đầu muốn vỡ, vợ hắn ôm chân Sầm Việt cầu xin, hài tử thì chặn xe ngựa, nương thợ rèn sợ hãi, méo miệng, nhìn bộ dáng sống dở chết dở.





Dưới tình huống như vậy, không thể báo quan, người trong thôn nói gì cũng nói được.





“Hai năm qua, nhà con bồi thường, mà nhà hắn không bỏ qua, đều nói mạng người lớn hơn trời, dù nhà hắn náo loạn như thế nào, người trong thôn vẫn thấy đó là có lý.”





“Nhưng con cũng không muốn mang gông xiềng lên người mình, người không phải là con hại.”





Tiểu Sầm Việt đã chết.





“Nhà thợ rèn quả là đáng thương, nhưng lại đòi bạc mãi thành thói quen, con chẳng quan tâm cũng không muốn làm rõ, không muốn có liên quan gì với nhà thợ rèn đó.”





“Báo quan tất nhiên được, vì con không hại người, chưa bái đường, không coi là người nhà thợ rèn, nhà thợ rèn chắc chắn sẽ dính kiện tụng, đoán chừng nương thợ rèn cũng sẽ sống không được lâu nữa, tuổi tác lớn, sáng nay đã ngất xỉu một lần.”





“Đại lão gia* có thể xử kiện, nhưng hai nhà đều ở trong thôn, về sau cuộc sống ca và tẩu con ở trong thôn sẽ khó sống, họ sẽ lại đồn thổi, thành nhà con ở ác, trước khắc chết thợ rèn, sau bức chết nương thợ rèn.”





*chỉ quan lớn.





“Rõ ràng nhà con không phải như vậy”





“Lần này thôn trưởng hai thôn cũng thấy, đại nhi tử nhà thợ rèn thay nương hắn chịu phạt, ăn hai mươi roi, bị giáo huấn không dám tái phạm, thôn dân ấn dấu tay làm chứng, nên chúng con tha cho nhà thợ rèn, oán kết trước đó đã hoàn toàn được tháo gỡ.”





“Còn bồi thường cho A Phi một lượng bạc xem như phí trị thương, con cầm đây.” Sầm Việt nói xong, móc từ bên hông ra một lượng bạc.





Lúc y nói báo quan, không phải giả hù dọa người, đầu thật sự đã nghĩ qua. Nhưng cuối cùng nhà thợ rèn có thái độ như vậy, thôn dân cũng thấy, nếu Sầm Việt thật sự muốn cắn chặt không buông, sẽ gánh tiếng ác nhân.





Nhưng lần này cũng không thể giơ cao đánh khẽ, nếu không qua thời gian lâu, nhà thợ rèn sẽ quên giáo huấn, sắc mặt Sầm Việt lúc ấy lạnh lùng, sau khi thôn trưởng hai thôn khuyên bảo, y nói không báo quan cũng được, nhưng phải phạt, nương thợ rèn tuổi lớn không chịu được bị phạt, vậy thì để con của mụ thay.





Nương thợ rèn không muốn tha, nhưng không có biện pháp, cuối cùng trơ mắt nhìn con trai ăn hai mươi roi.





Thôn trưởng thôn cách vách giận không thể ức chế liền mắng nương thợ rèn: “Bà đừng khóc, hắn bị đánh vậy, là thế ai hả? Đều là do bà làm loạn lên!”





Chuyện này vốn dĩ chẳng có gì, thế mà lại gây thêm chuyện, cũng không xem Sầm Thiết Ngưu gia hiện tại có giống Sầm gia trước kia không.





Cứ như vậy, lúc đi Sầm Việt thấy họ chỉ trỏ, nhưng y không quan tâm.





Sầm mẫu đi rồi, Tiểu Việt cũng thế, chỉ còn mỗi Sầm Thiết Ngưu, cuộc sống trong thôn từ trước đến nay không phân đạo lý trắng đen rõ ràng, ai nói cũng có lý, hôm nay cũng vừa hay, có thể cắt đứt sạch sẽ với nhà thợ rèn, cứ để y làm người xấu vậy.