Chương 23

Vừa nghe động tĩnh ở cửa, hắn liền nằm xuống, đưa mắt trông mong nhìn cửa.

Sầm Việt đẩy cửa tiến vào, liền thấy nhóc to xác ngoan ngoãn nhà mình.

“Làm sao vậy? Khát sao?”

“Giường của Việt Việt rất lớn rất lớn!”



Sầm Việt đóng cửa lại, vừa cởi y phục vừa nói: “Đây là giường đất, khi vào đông trời lạnh thì sẽ đốt củi ở phía dưới để sưởi ấm.”

“Đốt củi á?”

“Trong giường đất trống rỗng.”

Sầm Việt lên giường thấy ổ chăn đã ấm, ban đêm trong thôn rất lạnh, chăn của nhóc to xác lại vừa đủ ấm.



Tề Thiếu Phi dịch người vào trong chừa chỗ cho Việt Việt.

“Việt Việt ở đây ấm nè.”



Sầm Việt: “Bên trong lạnh không?”



“Lạnh.”



Tề Thiếu Phi không nói dối, nhưng vẫn dịch người vào trong, còn vui vẻ nói: “Việt Việt à, chăn này của A Phi có ấm không?”



“Ấm lắm, A Phi thật tốt.”



Sầm Việt sờ sờ nhóc to xác, bảo A Phi đừng vào trong: “Giường đất lớn, dựa vào nhau qua một lát là ấm thôi.”



Hai người kề sát nhau, Sầm Việt mới nhớ tới lời mình vừa nói: “Phía dưới trống rỗng, phía sau tường có cái lỗ nhỏ, sáng mai ta dẫn ngươi đi xem, giờ thì ngủ đi.”

“Được.”



Hai người hôm nay đi đường mất nửa ngày, tới trong thôn ăn cơm rồi dạo chơi cũng mệt nên Tề Thiếu Phi rất mau đã ngủ, Sầm Việt nghe A Phi thở đều đều, nên cũng ngủ và sớm vứt việc ‘hiểu chuyện’ ra sau đầu.



Sáng sớm hôm sau, trong thôn vừa có tiếng gà gáy.



Khói bếp trong bếp viện Sầm gia đã lượn lờ.

Sầm Việt và Tề Thiếu Phi mặc y phục chỉnh tề rồi ra hậu viện giải tỏa, nhân tiện nhìn cái lỗ trên giường, Tề Thiếu Phi ngồi xổm ở góc tường xem, Sầm Việt mở ra, nói: “Đút củi châm lửa vào chỗ này, là cái giường mà tối hôm qua chúng ta ngủ, khi đốt sẽ ấm lắm.”

“Khi nào sẽ đốt?”

Sầm Việt: “Khi đến mùa đông trời trở lạnh.”



“Việt Việt à, mùa đông chúng ta lại đến đây, được không?” Tề Thiếu Phi làm nũng.

Sầm Việt: “Mùa đông năm nay sẽ về và ở lại hai ngày, nếu trong nhà đồng ý.”



Y bổ sung câu sau, vì sợ đến lúc đó có thay đổi.

Mà Tề Thiếu Phi không nghe câu sau, chỉ lo vui vẻ, nghĩ đến mùa đông, hắn có thể cùng Việt Việt ngủ trên giường đất, dưới có lửa ấm…



“Vậy A Phi không thể làm ấm ổ chăn cho Việt Việt nữa rồi!” Tề Thiếu Phi nghĩ vậy lại lo.



Sầm Việt nghẹn: “Ấm cái gì…”



Hắn thấy A Phi là thật lòng muốn làm ấm ổ chăn cho mình, liền nuốt lời chưa nói vào, sửa miệng: “Trở về làm ấm, ngươi có thể làm ấm cả năm, còn giường đất hai ngày đốt một đốt, A Phi nghỉ ngơi đi, được không?”

Tề Thiếu Phi nghĩ nghĩ, rồi vui vẻ gật đầu nói được.



Nước ấm rửa mặt đã được pha sẵn để ở tiền viện, lúc Sầm Việt cùng Tề Thiếu Phi rửa mặt xong, thấy trong viện có đặt một cái bàn, trên đó có bữa sáng là cháo khoai lang đỏ, màn thầu nóng hổi, còn có rau muối chua, trứng gà chiên mỡ heo.

Rất phong phú.

Vậy mà Sầm đại tẩu còn sợ đạm bạc, nói: "Tẩu thấy tối qua Thiếu Phi thích ăn khoai lang đỏ, nên cho một ít vào cháo, mềm mềm dẻo dẻo, các ngươi nếm thử đi.”



“Hôm nay vẫn ăn cháo hoa, thơm quá.” Trước kia lúc còn ở nhà, Sầm Việt toàn húp cháo ngũ cốc và đậu đỏ, y múc một bát cháo cho A Phi, rồi bảo ca tẩu cùng ăn.



“Mai Hương đâu?”



Sầm đại tẩu nói: “Ở nhà bếp ăn với Ngưu sư phó, đồ ăn đều giống nhau.”



Sầm Việt nhìn trứng chiên mỡ heo trên bàn, nghĩ nếu y không quay về đây, có lẽ tẩu tử và đại ca không nỡ ăn nó, vì hôm nay trứng chiên nhiều, đến cả Mai Hương và Ngưu sư phó cũng có phần, y liền cầm lấy đôi đũa chia ra.



“Tẩu tử cũng ăn, ca cũng ăn một miếng.”



Sầm Thiết Ngưu đẩy lại, cau mày nói không thích ăn cái này, bảo hai người ăn nhiều chút. Sầm Việt nghĩ thầm không thích mới là lạ đó và cưỡng ép đặt vào bát ca: “Ca ăn nhiều vào để bổ cơ thể, đệ không ở nhà, bụng của tẩu tử cũng lớn rồi, ca phải bận nhiều việc trong ngoài, cần phải bồi bổ cơ thể.”



“Không cần đâu, phụ nữ trong thôn sinh con vẫn ra đồng làm mà.”

Sầm đại tẩu cười cười không để tâm, nhà họ đâu giàu có gì, đâu có phúc ăn đồ đắt đỏ như vậy.

Sầm Việt thấy ca, tẩu không coi trọng chuyện này, liền đảo mắt và nói: “Đệ nghe Lưu ma ma trong tiểu viện nói, trước sống khổ quá, không khỏe, thì thai đầu cần phải bồi bổ cho tốt, bồi dưỡng như thế thì sau này mới tốt.”



Nếu lời này do y nói, đại ca và tẩu tử chắc chắn không tin… bởi vì y không phải người từng trải, nhưng lấy danh nghĩa của Lưu ma ma, thì ca, tẩu liền tin.

Bởi vì Lưu ma ma là hạ nhân của gia đình giàu, có nhiều hiểu biết.

“Thật vậy chăng?” Sầm Thiết Ngưu hỏi trước, quan tâm vợ mình. Cuộc sống lúc trước quả là khổ, thiếu nợ chưa trả hết lại thiếu, vợ đi theo mình phải chịu khổ chịu nhọc, quanh năm suốt tháng trong bát chẳng có được mấy miếng thịt, dầu mỡ ăn, ngày mùa phải xuống đồng làm việc.