Chương 17

Lúc đó đường tỷ bảo nhìn y cứ như chàng công tự bột, soái soái mềm mềm.

Sầm Việt mới vui đến ngoắc đuôi lên trời.

Trong sân bày bán ghế, bên trên có hoa quả, hạt dưa, đậy phộng, kẹo mạch nha,... con cháu nhà đại bá, tiểu thúc đều đến chơi, rất náo nhiệt. Lúc đầu chúng nó còn sợ người lạ, thấy Tề Thiếu Phi ngồi đó thì không dám lại gần, dù sao trông hắn khá đáng sợ.

Nhưng sau đó...

"Việt Việt, nó chơi cái gì vậy?" Tề Thiếu Phi nhỏ giọng hỏi, trên mặt đều là sự tò mò và hâm mộ.

Sầm Việt kêu lên: “Bé út, cho ta mượn thứ trong tay nhóc cho A Phi chơi cùng với.” Đứa bé này là tiểu tôn tử của nhà đại bá, đã bốn tuổi, gọi y là thúc.

"Việt Việt, chúng ta dùng kẹo đổi nhé?" Tề Thiếu Phi kéo tay áo của Việt Việt nhỏ giọng nói.

Sầm Việt suy nghĩ một chút, mình lúc nãy trông như giang hồ trấn lột đồ chơi của mấy đứa nhóc, thế là lập tức đổi giọng, nói: "Ta hông có giành của con, cho con kẹo nhé, muốn ăn hay không?"

Bé út lon ton chạy tới, trên tay cầm một chiếc vòng tre lăn, nó giống như chiếc vòng sắt lăn mà Sầm Việt đã từng thấy ở thời hiện đại, ý nghĩa gần như giống nhau, nhưng vào thời điểm này sắt rất đắt tiền, đồ chơi trẻ em trong thôn đều không đáng giá, nên chỉ có thể nhặt những gì họ có thể làm được ở nhà.

Như là cái này, chính là ở nhà làm chiếc chiếu tre, nan tre còn dư lại thì làm một vòng tròn, làm một chiếc que móc cho bọn trẻ chơi.

Bé út không quan tâm đến món đồ chơi trong tay, háo hức đổi lấy kẹo nên đưa cho tiểu thúc, ngoan ngoãn đứng đó, Sầm Việt nhìn A Phi rồi nói: “Ngươi cho nó kẹo đi."

Tề Thiếu Phi vui vẻ lấy từ trong túi ra một ít kẹo.

Có cái mở đầu, chẳng bao lâu sau, tiểu nhi tử của nhà Sầm tiểu thúc là Thiết Đản đã mang que tre đến trao đổi. Tề Thiếu Phi chưa từng nhìn thấy qua, hắn quay đầu nhìn về phía Việt Việt, ý là hỏi có cho hay không?

Sầm Việt:...

"Chơi thế nào? Làm thử cho A Phi nhà ta xem."

Thiết Đản đã bảy tám tuổi, cầm một mớ que tre do chính mình làm ra, dùng đá đánh bóng nhẵn bóng, không có gai, chọn một chỗ bằng phẳng, trải que tre ra, rơi đầy đất.

Sầm Việt ngay lập tức đã hiểu, đây không phải là trò chơi gắp que mà họ chơi khi còn nhỏ sao. Hai xu một que kem, ăn kem, giữ lại que, rồi tích cóp lại thật nhiều để chơi.

Thiết Đản bắt đầu nhặt những que xếp chồng lên nhau.

Sầm Việt kéo Tề Thiếu Phi đang tò mò đi tới ngồi xổm ở đó nhìn, trong vòng hai lần, Thiết Đản đã chạm vào chiếc que ở phía dưới, Sầm Việt nóng lòng muốn thể hiện kỹ năng của mình nên đã cầm lấy và chia làm hai phần, chọn chiếc que cuối cùng.

"Hay quá hay quá, Việt Việt thật là lợi hại thật là lợi hại!" Tề Thiếu Phi vỗ tay vui vẻ kêu lên.

Sầm Việt: “Bình thường thôi, chỉ là hạng nhất bình thường mà thôi.”

Tề Thiếu Phi ánh mắt sáng ngời nhìn Việt Việt. Sau khi Sầm Việt khoe khoang xong, y nắm tay A Phi rồi dạy A Phi chơi, Thiết Đản ở bên cạnh chờ rất lâu, lẩm bẩm nói ra một câu còn chưa cho kẹo, nhưng lại thêm vào câu a ca, ca phu.

"...ca phu cái gì, gọi A Phi ca."

Thiết Đản là người đầu tiên mở miệng gọi A Phi ca, theo sau là những đứa trẻ khác. Tề Thiếu Phi vui mừng đến mức rải hết kẹo trong túi tiền ra, giống như một cậu bé bán kẹo.

"Việt Việt, A Phi là ca ca."

Sầm Việt nghĩ thần, điều này có gì đâu mà vui vẻ - nhưng y lại nghĩ đến Tề Thiếu Tu của Tề gia, đã chỉ ra trong những ngày qua, người kế đệ này không coi A Phi là ca ca.

"Có ba đứa gọi sai, phải gọi ngươi là A Phi thúc." Đó là các cháu trai và cháu gái của nhà đại bá, vai vế nhỏ hơn y một thế hệ, mới vừa rồi bọn nhỏ ham náo nhiệt, nên gần như đều gọi là ca ca.

"Mà thôi, đừng bận tâm đến điều này, dù sao vui vẻ là tốt rồi, nào đến đây, ta sẽ dạy ngươi cách chơi que." Sầm Việt nói.

Hai nam tử thành niên ngồi xổm trong sân chơi đồ chơi của trẻ con, trong khi lũ trẻ Sầm gia ở xung quanh nhìn. Nhị Nữu, cháu gái nhà đại bá cầm kẹo vào trong nhà bếp, đưa cho mẹ xem, nói: “Là A Phi ca cho con, là kẹo ở trên trấn đó mẹ."

“Mới mấy ngày không gặp đã gọi sai rồi, Nhị Nữu phải gọi là thúc.” Đại bá nương nói với cháu gái.

Con dâu cả đang hái rau, bảo Nhị Nữu di ra ngoài chơi, tự mình ăn kẹo đi.

“Em út có kẹo không?” Con dâu thứ hai lo lắng con trai mình sẽ không có kẹo.

Nhị Nữu nghe mẹ nói, nhét viên kẹo vào miệng rồi nói: “Tiểu thúc và A Phi thúc đều cho, cho em út trước, Thiết Đản thúc cũng có, ca ca con cũng có."

Đại bá nương trừng mắt nhìn con dâu thứ hai, nhà lão nhị luôn thích chiếm lợi ích ngoài miệng, từ lúc con dâu này có con, tính tình chính là cái dạng này, trong nhà của mình thì không nói gì, nhưng hôm nay có Tề cử nhân đến, đừng làm cho người ta chê cười, quay lại sẽ khiến tiểu Việt mất mặt.

"Tề gia cũng không phải là một trong những nhà nghèo nhất trong thôn, Nhị Nữu ngoan đi ra ngoài chơi đi." Đại bá nương dụ cháu gái ra ngoài chơi.

Con dâu thứ hai nghe ra được ý của bà mẫu, còn không phải là nói nàng ta tham lam, chỉ biết ăn đồ ăn. Đấy, Nhị Nữu cũng có đấy, nàng ta chỉ hỏi nhi tử của mình có hay không thì có gì? Nghĩ nghĩ, nàng ta liếc nhìn ra ngoài nhà bếp, thấy em út nhà nàng ta má phồng lên, đúng là đang ăn, nhìn vào một chỗ trong sân liền bật cười.

"Tề cử nhân với tiểu Việt đang chơi que tre, sao trông giống như con nít vậy, em út nhà ta còn không thích chơi thứ này."

Đại vá nương:……

“Câm miệng làm việc của mình đi.”

Con dâu thứ hai ấm ức, nàng ta có nói gì đâu, vốn dĩ Tề cử nhân chính là một kẻ ngốc, kẻ ngốc này lại giống như một đứa trẻ, kỳ thực cũng khá tốt, xem như tiểu Việt có thêm một đứa con trai, thấy cũng đâu có sao.

Tại sao lại không thể nói được?

Sần tiểu thẩm thấy đại tẩu phát sầu với đứa con dâu thứ hai này, trong lòng khá vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến lão đại nhà bà ta sắp đến tuổi kiếm tức phụ, lại không khỏi nhọc lòng, nếu lão đại cưới vợ thì phải chọn cho kỹ, đừng kiếm người giống như vậy, nếu không sẽ sầu chết mất.

Thực ra, hai năm nay Sầm Việc luôn gặp khó khăn trong việc gả chồng, gả không mấy suôn sẻ, Sầm đại bá nương và Sầm tiểu thẩm đều ở sau lưng nói thầm và sợ hãi, đặc biệt là đại bá nương, tiểu khuê nữ nhà bà ta khi đó đã mười bốn tuổi là tuổi phải xem nhà chồng——

Trong thôn ở tuổi đó đều đã sớm xem.

Kết quả là vì chuyện của Sầm Việt mà bị trì hoãn, bà mối tìm dưa vẹo táo nứt không nói, mà còn không có cách nào tra cứu gia cảnh của cải của người ta, vừa nhắc đến chuyện này thì lại ấp a ấp úng, nói là sợ con gái Sầm gia khắc phu.

Đại bá nương rất tức giận, nói sẽ không tìm nữa mà đợi thêm hai năm, dù sao tiểu khuê nữ cũng còn nhỏ - nhưng trong lòng lại sợ hãi, than phiền rất nhiều, cũng đã phân gia rồi, thế mà còn ảnh hưởng đến nhà ta nữa là sao?

"May mắn bây giờ tiểu Việt gả tốt, gả cho Tề cử nhân." Sầm tiểu thẩm nói.

Sầm đại bá nương cũng nghĩ đến chuyện hôn sự của tiểu khuê nữ, nhưng không khỏi nói: "Tiểu Việt tốt số, bà mối nói đúng, chính là người có phúc khí mệnh phú quý."

Tác giả có lời muốn nói:

Sầm Việt: Đưa đây đưa đây đưa cả đây cho A Phi nhà ta xem! (Thúc ác bá)

Tề Thiếu Phi kéo kéo tay áo Việt Việt.

Sầm Việt: Nhưng ta không phải ác bá, cho bọn nó kẹo, đổi đồ chơi!