Quyển 1 - Chương 5

Lại qua thêm một lúc, Trần Ngao thế mà lại bắn ra ở trong miệng Giang Ninh, sau khi bắn xong hắn rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, đỉnh trên khuôn mặt trắng nõn của Giang Ninh, thưởng thức nhìn khóe miệng của Giang Ninh chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Giang Ninh thu hồi lại tinh thần, lập tức muốn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng phi phi phi nhổ ra, phát hiện sắc mặt Trần Ngao có chút không vui, tim hơi cứng lại một chút, nhẫn nhịn nuốt hết xuống bụng.

Trần Ngao rất si mê nhìn thiếu niên trước mặt, thấy cậu nuốt hết đồ vật hắn bắn ra, giống như thật sự rất thích hắn, thứ dưới thân lại cứng lên.

Trong lòng Giang Ninh kinh hãi! Đừng tới nữa má! Khoang miệng đều bị cậu làm cho sưng cả lên rồi! Giang Ninh lập tức giống như trả thù mà hôn lên môi của Trần Ngao, chủ động duỗi lưỡi của mình vào trong miệng hắn, cùng đầu lưỡi của Trần Ngao dây dưa quấn lấy nhau.

Để cậu tự nếm thử đồ của mình này! Giang Ninh oán hận nghĩ như vậy. Mà Trần Ngao thì nhấm nháp đầu lưỡi mềm mại của thiếu niên, trong lòng giống như bị một cây lông chim mềm nhẹ sượt qua. Cậu ấy yêu mình nhiều lắm nên mới muốn hôn mình, lão bà thật đáng yêu!

Hắn lại làm sâu thêm nụ hôn này, điên cuồng cướp lấy dưỡng khí trong miệng thiếu niên. Qua một lúc lâu môi hai người mới tách ra, đầu lưỡi của hai người còn kéo ra theo một sợi nước bọt trong suốt óng ánh.

Ánh mắt của Giang Ninh đã sớm trở nên mê ly vì thiếu oxy, núʍ ѵú sưng đỏ, bị vệt nước phủ kín, trên mặt vì thiếu oxy nên cũng trở nên ửng hồng, nhìn qua vừa ngây thơ vừa dâʍ đãиɠ, còn lộ ra một chút yếu ớt non nớt.

Làm người nhìn đến ngây ngẩn, thật xinh đẹp, vừa thanh thuần vừa phóng đãng.

Mà chuyện đầu tiên sau khi ý thức của cậu trở về là duỗi tay nắm chặt lấy tay của Trần Ngao, không rảnh nghĩ đến hai bầu vυ" mượt mà mềm mại của mình đang dán trên cánh tay nổi đầy gân xanh của hắn.

Ánh mắt vẫn luôn cứ không tập trung, nói ra lời nói vừa nhanh vừa nhỏ nhẹ, còn mang theo chút khàn khàn.

“Bây giờ chúng ta như thế này…..là quan hệ gì vậy?”

A a a a, hắn sẽ không phải bắn xong liền không thừa nhận chứ?! Tôi nếu mà trở về còn không phải sẽ bị ăn đánh sao, không thể ăn khổ mà không được gì được!

Thật xin lỗi, vai chính thụ, tôi không nên mắng cậu! Trong lòng Giang Ninh đang kịch liệt giao chiến, nhưng mà vẻ mặt lại càng thêm đáng thương.

Câu hỏi này thật sự rất đúng thời điểm, dươиɠ ѵậŧ của Trần Ngao còn đang đứng thẳng, nửa vời.

Hắn vươn tay hướng nơi mượt mà của Giang Ninh mò qua, giống như muốn tiếp tục trêu đùa bộ ngực sữa đã bị gặm cắn đến sưng đỏ lên.

Cơ thể Giang Ninh run rẩy, chấp nhận số phận nhắm mắt lại, bộ dáng để Trần Ngao muốn làm gì thì làm, thoạt nhìn rất dễ kích nổ du͙© vọиɠ bạo ngược trong lòng người ta.

Mà Trần Ngao chỉ là rút ra khăn giấy bên cạnh, giúp Giang Ninh lau chùi một chút bộ dạng lầy lội chật vật của cậu, cũng không thành thục giúp Giang Ninh quấn lại dây quấn ngực.

Động tác có chút vụng về, nhưng ngoài ý muốn là rất dịu dàng, tránh đi núʍ ѵú còn đang run rẩy nhè nhẹ của Giang Ninh.





Chỉ là nhĩ tiêm và chóp mũi của hắn đều phiếm hồng, chứng minh sự ngây ngô và khẩn trương của thiếu niên cao lớn.

[Tác giả có lời muốn nói]

Trần Ngao: Lão bà thật đáng yêu, lão bà háo sắc, muốn lão bà hôn hôn.

Giang Ninh: Ha ha ha, trong óc toàn chuyện yêu đương thật dễ lừa! Tôi muốn lừa sạch bong tiền của hắn.

Thẳng nam xem nhầm đồng nhân đam mỹ, phẫn nộ xuyên thư ngược lại bị thao.