Chương 4: Giúp hắn tự an ủi

Mặc dù thời gian Lục Ngang nuôi cô không quá lâu, nhưng cũng đã mò ra "chỗ nhạy cảm" trên người cô. Thấy dáng vẻ ngứa ngáy của cô quá đáng yêu, thế là không nỡ mắng cô nữa.

"Được, mang mày về nhà thôi."

Tay hắn vung lên, hắn bắt lấy cô trong lòng bàn tay định nhét vào trong túi.

"A... Chít chít... "

Cô không muốn ở trong túi áo, không muốn ở trong cái chỗ tối tăm không thấy ánh mặt trời đó.

Mộ Vãn Vãn sợ hắn bỏ vào trong túi áo, tứ chi nho nhỏ ôm lấy tay hắn, sống chết không chịu xuống.

Lục Ngang lại thầm nghĩ con thỏ này thành tinh rồi, đáy lòng mềm nhũn cả ra, coi như không có chuyện gì cả.

Một người một thỏ đi ra khỏi nhà vệ sinh, Mộ Vãn Vãn theo Lục Ngang tới trước một chiếc xe.

Cô nhận ra đó nhà xe của Hứa Chi Mặc. Mắt cô lập tức sáng lên, không chút nghĩ ngợi phát ra tiếng: "Chu chu... chít chít."

Hứa Chi Mặc!

Lục Ngang nghe thấy giọng điệu hiện rõ vẻ vui sướиɠ của nhóc con trong tay, khóe miệng hơi cong lên chút ý cười.

"Sao nào, muốn ngồi xe hả?"

"..."

Không có đâu, cô chỉ muốn nhìn thấy Hứa Chi Mặc thôi. Từ xưa đến nay Mộ Vãn Vãn vẫn mắc bệnh hay quên nặng, cô đã hoàn toàn quên mất chuyện mới nửa tiếng trước bản thân bị Hứa Chi Mặc từ chối.

Lục Ngang đi qua đó mở cửa xe ra. Người đàn ông ngồi ở ghế phụ đang xem kịch bản, ngón tay trắng nõn thon dài thỉnh thoảng lướt qua trang giấy. Khuôn mặt Hứa Chi Mặc góc cạnh rõ ràng, đường cong uyển chuyển gọn gàng. Mày kiếm dài, mũi cao, môi mỏng.

Mộ Vãn Vãn vẫn nhớ, trong giới giải trí từng đánh giá rằng Hứa Chi Mặc làm đạo diễn đúng là chừa một con đường sống cho các nam minh tinh. Bởi khuôn mặt này của hắn đủ để gϊếŧ hết tất cả không còn một mống trong showbiz.

Cô là nhan khống, theo đuổi Hứa Chi Mặc nhiều năm như vậy là do cô nhìn trúng khuôn mặt đẹp trai đó.

Lục Ngang dễ dàng phát hiện ra, từ sau khi lên xe ánh mắt của nhóc con cứ đặt lên người Hứa Chi Mặc, trông "sắc" đến mức bụi cũng lọt không qua.

Hắn bĩu môi, đang tính dạy dỗ cô vài câu. Bỗng nhiên hắn phát hiện ra lòng bàn tay ướt ướt, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống, nguýt cô như muốn đυ.c một lỗ trên người cô tới nơi: "Mày đi tiểu?"

"... ."

Mộ Vãn Vãn nâng đôi mắt thỏ con lên nhìn hắn, sau đó lúng túng sờ sờ mũi, né tầm mắt qua chỗ khác.

Ngại ghê.

Cô cũng tưởng là bản thân đi tiểu thật, nhưng không được bao lâu chỗ ngực cô truyền tới cảm giác căng tức báo cho cô biết hình như là chảy sữa rồi.

Mộ Vãn Vãn thật sự không ngờ biến thành thỏ rồi vẫn bị tràn sữa.

Nhưng thịt vυ" của cô rất nóng, cũng rất căng, mà lòng bàn tay Lục Ngang lại cực kỳ mát. Mộ Vãn Vãn thầm nghĩ bản thân biến thành thỏ rồi, dứt khoát quyết định nằm úp sấp xuống lòng bàn tay hắn, dan tay thỏ và chân thỏ ra, để bầu vυ" cọ xuống lòng bàn tay lạnh ngắc của hắn.

Lòng bàn tay của hắn toàn là nước sữa ươn ướt lành lạnh của cô, đầṳ ѵú nho nhỏ được tiếp xúc với lòng bàn tay, sướиɠ đến mức đôi chân ngắn củn nhỏ nhắn phải co quắp lại. Cái đuôi nhỏ ngắn không khống chế được đong đưa trên không trung.