Chương 18.2

Nếu không phải là gần đây tài chính xảy ra chút vấn đề, mấy người bọn họ sẽ không nghĩ đến tìm tập đoàn Nguyên Hoa , Phó Cẩn Sinh người này rất âm hiểm, có thể hòa khí phát tài đương nhiên là tốt nhất

Người đàn ông sâu kín đảo mắt qua mấy người , mỉm cười, “bốn sáu.”

Diệp Y ngồi ở bên cạnh cũng nghe không hiểu bao nhiêu, chỉ là một mực ăn đồ ăn, chỉ là có chút không biết đây là món gì , một miếng cải trắng làm thành đóa hoa, nhưng vẫn là cải trắng .

Lại không biết mấy người nói những gì, một bữa cơm ước chừng ăn hai giờ, chờ lúc ra cửa còn có người cầm máy móc quét qua người, ra nhạc viên sơn trang phía ngoài trời đã tối, đây không phải khu vực phồn hoa , chung quanh chỉ có một ít lẻ tẻ vài chùm sáng.

Không biết ăn cái gì, Diệp Y luôn cảm giác dạ dày có chút không thoải mái, chờ sau khi lên xe, cô mới nhớ tới Trần Viện còn ở đằng kia đợi, cô chỉ có thể gửi tin nhắn bảo họ trở về.

“Tôi..... Tôi hôm nay thắng 600 vạn.”

Diệp Y từ trong lấy ra chi phiếu thắng hôm nay , nhìn người bên cạnh có chút nhăn nhó nói: “ Tôi mượn tên tuổi của anh ở bên ngoài cùng với người đánh cược, anh...... Có giận không?”

Người đàn ông bên cạnh đang xem laptop, môi mỏng hé mở: “ em hy vọng tôi tức giận ?”

Trên xe trong nháy mắt tràn ngập bầu không khí quỷ dị , Diệp Y mắt liếc trợ lý lái xe ở phía trước, bên kia lại lặng lẽ nâng tấm ngăn trên xe lên ,ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng dịch sang.

Phó Cẩn Sinh xem một phần báo cáo, dư quang liếc hai tấm chi phiếu ,lại nhìn người kia chỉ thấy đôi mắt to sạch sẽ sáng ngời đang rụt rè nhìn mình chằm chằm.

“Cái này,...... Chúng ta chia 4:6 được không?” Diệp Y nháy mắt mấy cái, thấy đối phương không nói lời nào, lại đau lòng nghiêng đầu sang chỗ khác, đem tờ còn dư đưa tới, “đưa hết cho anh. ”

Không công đánh một lần đánh cược, cũng không có biện pháp, lần này vốn chính là cô cáo mượn oai hùm dựa vào người khác thắng được tiền.

Trong xe, nam nhân ánh mắt lơ đãng đảo qua miệng nhỏ đỏ bừng, âm thanh trầm thấp, “ tôi không đòi tiền.”

“A?” Diệp Y trừng lớn mắt, không biết làm sao nằm tóc hai bên tóc mai, “ Nhưng mà..... Tôi thắng nhiều như vậy.”

Chẳng lẽ muốn cho cô hết số tiền này?

Đang muốn nói cái gì, nhưng này lúc dạ dày đột nhiên co quắp một trận, cô cúi đầu xuống, một tay che lấy phần bụng, thân thể có lại một chỗ, khó chịu dựa vào trên cửa sổ xe.

Ánh mắt Phó Cẩn Sinh khẽ biến, “đau dạ dày?”

Diệp Y gật gật đầu, khó chịu lấy thuốc trong túi, nhưng ngay sau đó túi bị người cầm qua ,một bàn tay khớp xương rõ ràng từ bên trong lấy ra một bình thuốc, cô xem cũng chỉ là khẽ gật đầu, may mắn cô mang thuốc bên người.

Trên trán tràn đầy phủ một tầng mồ hôi, chờ uống thuốc, cả người cô vẫn như cũ tựa ở trên cửa sổ xe nhắm hai mắt nghỉ ngơi, chỉ là dạ dày còn đang ẩn ẩn đau.

“Tôi..... Tôi thể...vừa ăn lầm đồ gì đó......”

Lời còn chưa dứt, cô chỉ cảm thấy cánh tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, cả người tức khắc dựa vào trong khuôn ngực rộng dãi, Diệp Y chợt mở mắt, chỉ thấy một góc khuôn mặt trên đó không mang theo bất kỳ tâm tình gì, anhđang sâu kín nhìn xem cô .

“ Xin lỗi ,tôi không chú ý.” Khóe môi anh nhấp một cái.

Dạ dày còn đang ẩn ẩn đau, Diệp Y trợn mắt hốc mồm nhìn cánh tay trên hông mình , nhịn không được ngẩng đầu đi xem người phía sau. “tôi.....Tôi.......Anh...... Anh.....”

Lời còn chưa nói hết, một bàn tay đưa lên che đôi mắt cô, che khuất tất cả ánh sáng, “không được ầm ĩ.”

“......”

Dạ dày còn đau, đầu óc Diệp Y đã thành một đống bột nhão, rốt cuộc là kẻ có tiền không quan tâm tứ chi tiếp xúc, hay là hắn vị hôn phu này muốn chiếm tiện nghi củacô?

Nhưng là dạ dày quá đau , để cho cô nhất thời không để ý đến những vấn đề này, chỉ có thể hung hăng một tay che lấy phần bụng khó chịu cắn môi dưới, trên trán sớm đã đầy mồ hôi mịn.

Trong xe tấm ngăn hạ xuống, Phó Cẩn Sinh nhìn xem người phía trước nói:“đi bệnh viện.”

Nghe vậy, người phía trước sửng sốt một chút, thừa dịp đèn đỏ đưa mắt nhìn phía sau, ngừng thở trong chốc lát xem như cái gì cũng không nhìn thấy, nhanh chóng đổi đường đi.

Trợ lý nhìn thấy cái gì?!

Không! Hắn nhất định là nhìn lầm rồi!

“Tôi..... Tôi đã đỡ hơn nhiều, không... Không cần... Đi bệnh viện......” Diệp Y vội vàng che lấy phần bụng ngẩng đầu ngay sau đó nhìn thấy một đôi mắt không vui đang nhìn mình.

Người đàn ông lấy tay tháo mắt kính trên sống mũi xuống, giữa lông mày cau lại, “Em không có lựa chọn.”