Chương 9.2

Lục Trần đang cùng đối diễn với trợ lý ,chợt nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xinh chạy tới, cô mặc áo da màu đen trong phim nhưng lúc cười rộ lên trong rất ngọt ngào. Anh để tôi cõng thử, xem tôi có thể cõng được không. Diệp Y vén tay áo muốn thử. Trong phim có một cảnh nam hai bị bắn, nữ chủ cõng anh ta chạy trốn , không cần phải chạy chỉ cần đặc tả cảnh cô cõng anh ta, có thể bản thân có tự làm là tốt nhất, nếu dùng thế thân khó tránh khỏi đổi cảnh. Phim trường người đến người đi , nhân viên công tác nghe vậy không khỏi nhìn vì đại tiểu thư này nhiều một chút,đúng là có một cỗ thanh lưu.

Lục Trần nghe vậy, lại nhìn chân tay nhỏ bé của cô ,nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Thấy anh ta hoài nghi mình, Diệp Y trừng mắt ngữ điệu chắc chắn " anh không để tôi thử làm sao biết được, nếu không được tôi sẽ thả xuống. "

Cô đã nói như vậy ,Trần Lục chỉ cười khẽ nhưng nhìn thân hình yêu kiều kia nhất thời không đành lòng, anh luôn muốn hỏi cô rõ ràng có thể nhẹ nhàng vì sao muốn liều mạng như vậy, ngay cả bị thương cũng không để ý. Anh thấy được sau mỗi lần quay cảnh hành động, cô ngồi sau gốc cây bôi thuốc.

Không biết Trần Lục nặng bao nhiêu, lúc Diệp Y định ngồi xuống định cõng Trần Lục, dạ dày khó chịu, người ngồi xuống đất cả người đầy mồ hôi.

" Diệp tỷ, chị sao vậy? Tiểu Vương vội vàng chạy tới.

" Thuốc.....Thuốc...." Diệp Y đưa tay chỉ hướng phòng nghỉ, cô đau đến nỗi ngón tay cũng run.

Biết bệnh của cô, tiểu Vương bị dọa vội vàng chạy vào phòng nghỉ lấy thuốc, ngược lại Trần Lục ngồi xuống cau mày hỏi" Cô sao rồi?" Nói xong đỡ tay cô dìu cô đứng lên ,Diệp Y dùng tay che bụng, gian nan đi về phía phòng nghỉ, những người khác thấy cảnh này khó hiểu, chẳng lẽ vị đại tiểu thư này đến kỳ sinh lý?

Trở lại phòng nghỉ, tiểu Vương rót nước đưa thuốc, uống thuốc xong Diệp Y mới dễ chịu một chút, dựa vào ghế nghỉ ngơi giờ mới chú ý tới trong phòng còn người, nhìn Trần Lục chưa đi.

" Cảm ơn, dạ dày tôi có chút vấn đề không sao, cho nên sau này anh không nên ăn thực phẩm rác giống tôi, ăn cơm đúng giờ ,không có gì quan trọng bằng sức khỏe. " Âm thanh của cô nhẹ nhàng.

Trên khuôn mặt nhỏ được trang điểm nhẹ nhàng cười nhẹ ,trên trán có lớp mồ hôi mỏng xem ra lúc nãy cô rất đau nhưng mắt hạnh vẫn như cũ thanh nhiệt sáng ngời không giống cô gái nhỏ khác vì chút tiểu thương mà làm như đau không còn hình dạng. Lục Trần nhìn phòng nghỉ sạch sẽ tiện đà tùy ý ngồi trên ghế, ánh mắt phức tạp nhìn cô gái trước mặt " Cô không phải diễn viên chuyên nghiệp ,sao phải liều mạng như vậy?"

Anh vẫn không nhịn được hỏi.

Diệp Y nghe vậy ,cong môi cười " Tôi cũng hối hận, nào biết sẽ vật vả như vậy nhưng tôi không thích bỏ dở giữa chừng. "

Trước đây mẹ cô bị nhiễm trùng đường tiểu, không tìm được thận. Nhà lại mang một đống nợ, mỗi ngày đều có thân thích tới đòi nợ, khi đó cô còn kiên trì được bằng những khó chịu trên thân thể này đã là cái gì, treo dây cũng vui trước này cô không thích từ bỏ.

Thái độ phong đạm kinh vân làm Lục Trần nhíu mày, khuôn mặt một bộ khó hiểu, nhìn chằm chằm ánh mắt thanh minh của cô gái, hồi lâu mới đứng dậy.

" Vậy cô nghỉ ngơi cho tốt ,chút nữa hay tìm thế thân. " Nói xong thần sắc nghiêm túc nhìn cô " Nếu cô xem tôi là bạn thì nghe tôi. " Dứt lời cất bước ra khỏi phòng nghỉ ,thân sắc có chút phức tạp ,hắn lại có chút đau lòng cho một tiểu thư xuất thân thế gia, đúng là điên.

Diệp Y ở phía sau mặt mộng bức, bạn? Cô hiện tại từ fan tiến hóa thành bạn?

Cùng lúc đó tại biệt thự nào đó ở thành phố A,trợ lý cầm một chồng dày văn kiện đi vào đại sảnh, chào hỏi dì vệ sinh rồi từ từ lên tầng hai, trước cửa thư phòng gõ cửa.

"Vào đi."

Trong phòng truyền ra một giọng nam bình tĩnh không gợn sóng, trợ lý cẩn thận đẩy cửa vào, thư phòng rất lớn, trên tường treo một chiếc đồng hồ quả lắc bằng gỗ ,quả lắc di chuyển thể hiện thời gian trôi qua từng chút.

Trước tủ rượu một thân ảnh cao lớn đĩnh đạc ,mặc một chiếc sơ mi trắng, tay cầm kẹp gắp cục đá cho vào ly rượu, sau đó đổ rượu vào ly, trợ lý cầm văn kiện đi về phía trước mấy bước.

"Phó tổng, đồ vật ngày mai ngài dùng họp hội đồng quản trị, mặt khác hôm nay tôi gặp cha ngài, ông ấy hình như gặp Diệp Minh Vĩ, ông ta nói Diệp tiểu thư hiện tại không thích hợp kết hôn, liền đứt khoát giải trừ hôn ước. "

" Theo ý của cha ngài Diệp gia từng có ơn với ông ngài mặc dù giải trừ hôn ước nhưng vẫn nên cho Diệp gia chỗ tốt, coi như vì tình cảm ban đầu của hai nhà. "

Trợ lý trong lòng có chút thổn thức, ngay cả khi Diệp tiểu thư không bị bệnh, tình hình hai nhà cách xa nhau lớn như vậy, Phó tổng nhà họ cũng không có khả năng cưới Diệp tiểu thư.

Trong thư phòng an tĩnh, người đàn ông tháo kính , cầm ly rượu chậm rãi xoay người ánh mắt hơi trầm "Ai nói tôi muốn từ hôn. "