Chương 3
Diệp Thư Khanh cũng không miễn cưỡng cậu bé. Theo ký ức của nguyên chủ mà nàng tìm thấy được phòng bếp. Gọi cho sang là phòng bếp chứ thật ra nó cũng chỉ là một túp lều tranh đăt giữa sân, dùng gạch đắp đất lên làm thành cái bếp lò. Trên cái bếp cũng chỉ là cái nồi sắt cũ kỹ.
Diệp Thư Khanh tiến lên mở nắp nồi, chỉ thấy đáy nồi còn đủ một chén rau dại.
Nàng liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, bất chấp vị cháo khó ăn mà múc từng ngụm cháo bỏ vào miệng.
Nguyên chủ từng là thiên kim ngọc diệp, ba ngày trước bị đưa về đây thì một ngụm đồ ăn cũng không ăn nhưng đối với Diệp Thư Khanh mà nói thì cũng không có gì quá khó khan. Nàng lúc nhỏ đã từng theo bà nội sống ở nông thôn mà lớn lên, đã từng chịu không ít khổ chứ nói gì đến rau dại.
Rau dại để no bụng tuy rằng hương vị không ngon lắm nhưng bất quá cũng không đến mức không thể ăn. Nếu nàng đã xuyên đến cái vùng nghèo đói, cằn cỗi thế này, thì mục tiêu trước mắt của nàng chính là phải tiếp tục sống sót.
Chỉ là Diệp Thư Khanh vừa mới ổn định lại tâm tình, xây dựng tốt tâm lý sắc mặt bỗng dung đại biến. Nàng quay đầu, khom lưng nôn cháo rau dại trong miệng ra.
Diệp Thư Khanh khϊếp sợ mà nhin chằm chằm đáy nồi. Hiện tại đang là tháng ba, thời tiết vẫn còn lúc ấm lúc lạnh, đồ ăn vẫn còn có thể để được vài ngày. Nhưng cái nồi cháo này lại ôi thiu thì có thể thấy được nó đã để được bao lâu…
Bệ bếp bên cạnh có một thùng gỗ nhỏ bên trong chứa nước trong. Soi mặt nước hiện hữu một thân ảnh là thiếu nữ mặt mày tinh xảo, đôi mắt sáng long lanh, da trắng như tuyết, cùng với khung cảnh tồi tàn bên cạnh thật đối lập.
Diệp Thư Khanh múc một chén nước súc miệng, lại uống them hai ngụm nước thì dạ dày như có ngàn vạn con kiến cắn đói mới bình ổn được một chút. Chỉ một thoáng như vậy thôi mà trên trán của nàng đã lấm tấm mồ hôi.
Nguyên chủ thân thể trước kia vốn dĩ được nuôi dưỡng kiều quý, đột nhiên bị đưa về nông thôn, lại chịu đói ba ngày thì thể xác lẫn tinh thần đều tổn thương không hề nhẹ.
Cho nên mới chịu một chút đả kích liền quy thiên.
Diệp Thư Khanh tuy rằng uống nước xong đã cảm thấy đỡ một chút nhưng trước mắt tâm trí vẫn cứ như xoay lòng vòng như say xe. Nàng liền dựa vào trên bệ bếp mà nghỉ ngơi.
Đại Bảo không biết từ lúc nào đã đến, mặt mày nhăn lại thành một đoàn, làm như có việc gì rối rắm. Cuối cùng cậu bé nhìn thoáng qua nàng, đột nhiên duỗi tay từ l*иg ngực móc ra một đồ vật tựa như bảo bối mà đưa cho Diệp Thư Khanh: “Này, ngươi ăn đi.”
Nhìn qua là một cái bánh bằng bột màu đen.
“Bánh bột bắp?”
Diệp Thư Khanh nghi hoặc mà cầm lấy cái bánh to hơn bằng bàn tay, cùng với bánh bột bắp trong trí nhớ của nàng từ kiếp trước có điểm giống nhau, chỉ là màu sắc của cái bánh này thật là khó nói. Hơn nữa cái bánh này cứng như đá, hoàn toàn không giống chiếc bánh mềm mại mà nàng đã từng ăn. Nàng nhìn Đại Bảo hỏi: “ Ngươi đem cái này cho ta thì chính ngươi ăn cái gì?”
Theo như trong tiểu thuyết đề cập thì nhà này chỉ có thời điểm ăn tết mới có bánh bột bắp mà ăn, ngày thường đều là dùng rau dại nấu cùng với trấu thành cháo.
Đứa bé này có bánh bột bắp chắc hẳn là có từ nơi khác. Rõ rang là buổi sáng nguyên chủ còn ngược đãi nó đây mà.
“ Ngươi chính mình ăn đi, ta không đói bụng.”
Diệp Thư Khanh lắc lắc đầu, đem bánh bột bắp trả lại cho Đại Bảo. Nàng xoay người nhìn vào nồi cháo rau dại trên bệ bếp mà suy tư, xem ra muốn sống sót thì vấn đề trước mắt chính là no bụng.
{ Đinh! Chúc mừng ký chủ đã kích phát hệ thống gieo trồng! Ký chủ được ban thưởng một nông trường, một miếng đất, một loại hạt giống, xin hỏi ký chủ có muốn lập tức gieo trồng hay không?}