Do sự cố gây ra trước đó, Ôn Vân không dám nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Cô cầm điện thoại suy nghĩ mãi, cuối cùng mới bắt đầu gõ phím.
[Cậu muốn nghe sự thật không?]
Lâm Kỳ Kỳ trả lời ngay lập tức: [Dĩ nhiên là muốn nghe!]
[Sự thật là, tớ không bị ai bắt nạt cả, Nguyễn Ngữ chỉ là một học sinh bình thường, quá khứ cũng không có vấn đề gì, tớ đã tự mình đón cô ấy về nhà hôm qua, không ai rõ ràng hơn tớ về tình hình của cô ấy!]
Ôn Vân gõ phím thần tốc, vừa gửi một tin nhắn xong lại tiếp tục soạn tin tiếp theo: [Tớ muốn nhấn mạnh một lần nữa, những lời xấu tớ đã nói về Nguyễn Ngữ trước đây thực sự là do tớ đã quá phiến diện, tạo ra ấn tượng xấu với cậu, đó là lỗi của tớ. Lúc đó tớ cũng có định kiến với người quê, nhưng sau khi sống chung với Nguyễn Ngữ, tớ đã hoàn toàn nhận ra lỗi lầm của mình.]
Cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: [Bây giờ Nguyễn Ngữ là người thân quan trọng của tớ, nếu cậu vẫn nghĩ tớ đang vì bị bắt nạt mà nói tốt cho cô ấy, tớ thực sự sẽ tức giận đấy [mèo mèo đấm đá]]
Sau khi gửi những tin nhắn này, Lâm Kỳ Kỳ lâu sau vẫn không trả lời.
Ôn Vân vuốt nhẹ điện thoại, đang suy nghĩ không biết mình nói quá mạnh, khiến cô em gái này sợ hãi hay không, thì bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn suy nghĩ: "Tiểu thư, nước tắm và cánh hoa đã chuẩn bị xong."
Cô vội vã đáp lại, cắm điện thoại vào sạc, đến tủ quần áo chọn một bộ đồ ngủ, vắt lên tay định ra khỏi phòng, bỗng nhiên nhớ ra mình giờ là tiểu thư nhà giàu, quần áo nên do quản gia chuẩn bị mới đúng.
Cô chỉ cần nói với quản gia mình muốn mặc đồ ngủ màu gì tối nay, quản gia sẽ sắp xếp mọi thứ.
Dù hệ thống không giới hạn cô giữ nguyên bản sắc của nguyên chủ, nhưng nếu vi phạm quá rõ ràng, vẫn sẽ gây ra sự nghi ngờ.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Vì thế, cô treo lại chiếc váy ngủ, chỉ cầm theo điện thoại mở cửa phòng, bước thẳng đến phòng tắm.
Ngâm mình trong bồn tắm đầy cánh hoa mà quản gia chuẩn bị cẩn thận, Ôn Vân hít hà mùi hương hoa nhẹ nhàng, ngước nhìn lên chiếc đèn chùm pha lê tinh xảo trên trần nhà, không khỏi nhớ đến lời cha Ôn khuyên nhân vật chính ở phòng cho khách trong nguyên tác.
——"Nhà chúng ta không có phòng ngủ chính dư thừa, Nguyễn Ngữ sau này cứ ở đây nhé, chỗ này rộng rãi sáng sủa, có đủ mọi trang bị cần thiết, gần với phòng ăn, bếp và phòng tắm."
Cô xoa xoa thái dương, lại nhớ đến căn phòng và gia sư mà hôm nay cô đã tranh thủ được cho nhân vật chính, tâm trạng không tự chủ được mà trở nên tốt hơn.
Thực ra mục đích ban đầu của cô rất đơn giản, dù nhân vật chính sau này có thật sự rời khỏi nhà họ Ôn hay không, trong một năm này, mọi sự tôn trọng mà cô ấy xứng đáng nhận được đều không được thiếu.
Nếu nhân vật chính không thể có phòng tắm riêng, vậy thì dùng phòng tắm của cô. Ít nhất phải khiến cho mọi người trong nhà họ Ôn và những người làm thuê biết rằng, tiểu thư nhà họ Ôn này rất coi trọng Nguyễn Ngữ.
Dù Ôn Vân mới là người thực sự chiếm lấy chỗ của người khác, nhưng ai bảo trong nguyên tác mọi người đều coi trọng thiên kim giả, mà xem nhẹ thiên kim thật cơ chứ?
Nghĩ vậy, Ôn Vân lau tay, cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, mở nhóm chat "Đội quan sát bí mật" đã được ghim lên đầu.
Trong nguyên tác, đây là một nhóm nhỏ của lớp học được những người thích kiếm chuyện trong lớp tạo ra từ khi còn học lớp 11, không có giáo viên, không cấm đoán việc ẩn danh, một số tin tức nhỏ về giới thượng lưu thậm chí còn được lan truyền trong nhóm.
Cô có thể tận dụng nhóm chat này để lan truyền tin đồn "Ôn Vân quan tâm Nguyễn Ngữ" không?
Ôn Vân vẫn chưa chờ được phản hồi từ Lâm Kỳ Kỳ, rảnh rỗi, cô tìm kiếm từ khóa "chuyển trường" trong hồ sơ chat, ngay lập tức xuất hiện không ít tin nhắn:
[[Ẩn danh] Tin nóng tin nóng! Học kỳ mới sẽ có một học sinh chuyển trường từ nông thôn, nữ, 99% là sẽ chuyển đến lớp chúng ta!]
[? Sao lại có người chuyển trường vào lớp 12 ngớ ngẩn thế? Có theo kịp tiến độ ôn tập của chúng ta không?]
[Học sinh chuyển trường từ nông thôn là cái quái gì vậy?? Chẳng lẽ là người dân nông thôn sau khi được đền bù mặt bằng trở nên giàu có sau một đêm, thấy tiền nhiều quá nên ném vào trường chúng ta?]
Ôn Vân thấy ban đầu các tin nhắn còn khá bình thường, cho đến khi một tin nhắn ẩn danh mới xuất hiện:
[[Ẩn danh] Hy vọng loại học sinh chuyển trường low* như này biết điều, không làm giảm đẳng cấp của lớp chúng ta!]
(* Thấp, hạ, kém, chậm. Thấp hèn, ở bậc dưới; tầm thường, ti tiện, hèm mọn.)
Ngay sau đó, ngay lập tức có người cũng mở ẩn danh ủng hộ:
[[Ẩn danh] Đúng vậy! Được vào lớp chúng ta, học sinh chuyển trường phải biết ơn và cúng dường!]
[[Ẩn danh] Tôi nghe nói ở nông thôn họ nuôi con gái như con trai, rất thô kệch, còn bắt con gái làm việc đồng áng, da dẻ cháy nắng nứt nẻ, trời ơi, thật là đáng sợ! Nếu học sinh chuyển trường này cũng thô kệch như vậy, không biết có phải là một cô gái hung hãn không nhỉ?]
Ôn Vân: ……
Mấy ní ổn chứ???