Chương 13

Nếu như nguyên chủ là một trà xanh bạch liên hoa, thì Lâm Kỳ Kỳ chính là một hắc ám hoa chứa đầy độc tố, ai không vừa mắt cô ta thì cô ta sẽ thể hiện sự ác ý ngay tại chỗ, dựa vào thân phận cô tiểu thư nhà giàu để làm mình làm mẩy.

Nhà họ Ôn và nhà họ Lâm từng là bạn tốt từ nhiều năm trước, Lâm Kỳ Kỳ và nguyên chủ chơi với nhau từ nhỏ, Lâm Kỳ Kỳ việc gì cũng mù quáng bênh vực nguyên chủ. Phần lớn sự tức giận của Ôn Vân khi đọc truyện đều xuất phát từ cô ta.

Sau khi nhớ lại hành động của người này, đầu Ôn Vân bắt đầu ong ong.

Nhiều sự kiện mà nhân vật chính trải qua đều do Lâm Kỳ Kỳ gây ra.

Bị công khai chế giễu là "quê mùa", bị bao vây cô lập, bị cô ta bôi nhọ trên nhóm WeChat, diễn đàn trường học và thậm chí là tung tin đồn về mối quan hệ với người xấu...

Ôn Vân: Mệt mỏi.jpg

Sau khi chuẩn bị tâm lý, cô mới nhấp vào ảnh đại diện của Lâm Kỳ Kỳ, xem tiểu ác nhân này đang định làm gì.

[Vân Vân, bé đừng vội, chú Ôn đã không vội vàng đổi họ và chuyển hộ khẩu cho cô ta, chắc chắn là không có ý định nhận một đứa con gái nông dân tỉnh lẻ này!]

[Tớ nghe nói ngày mai có kỳ thi nhập học cho học sinh chuyển trường, kết quả sẽ được công bố ngay, chỉ cần người nhà có nhu cầu, chờ đợi khoảng nửa tiếng sau khi thi xong là có thể biết kết quả!]

[Tớ định ngày mai đến trường xem kết quả thi của cô ta, chụp lại rồi đăng lên nhóm, để mọi người cùng xem, kẻ mơ mộng từ nông dân tỉnh lẻ trèo cao thành nhà giàu này là loại rác rưởi gì!]

Ôn Vân: ……

Câu nói này của cô ta có chỗ nào giống tiểu thư nhà giàu, rõ ràng là một kẻ mắc chứng "trung nhị"*!

(*Hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại nào đó và tin rằng điều đó rất "ngầu", song thực chất mọi người xung quanh sẽ cảm thấy thật thảm hại, không bình thường.)

Cô lại lướt lên xem các tin nhắn cũ, đồng thời chú ý đến thời gian gửi tin nhắn, phát hiện rằng trước khi đón Nguyễn Ngữ về nhà, nguyên chủ đã kể chuyện về thiên kim thật và thiên kim giả cho Lâm Kỳ Kỳ, thậm chí còn tỏ ra đáng thương. Với độ nhạy bén của tiểu ác nhân này, chắc chắn cô ta đã hiểu được ý định thực sự của nguyên chủ.

Sau khi quét qua một vài tin nhắn, Ôn Vân suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng bắt đầu gõ trên màn hình.

Hiện tại tiểu ác nhân chỉ đang ở giai đoạn "khẩu nghiệp" trên mạng, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn, tuyệt đối không thể để cô ta tiếp tục bắt nạt nhân vật chính!



Trong khi đó, tại nhà họ Lâm.

Lâm Kỳ Kỳ vừa đắp mặt nạ xong, đang chuẩn bị xem phim để dễ ngủ, không ngờ lấy điện thoại lên thì thấy Ôn Vân đã trả lời tin nhắn của mình.

[Kỳ Kỳ QwQ tất cả là lỗi của tớ, tớ đã nói quá nhiều lời lẽ phiến diện với cậu, khiến cậu hiểu lầm về Nguyễn Ngữ!]

Lâm Kỳ Kỳ giật mình, trái tim cũng đập thình thịch vì lo lắng.

Tại sao Ôn Vân lại nói những lời như vậy? Chẳng lẽ... cô đã bị ả nông dân tỉnh lẻ kia đe dọa?!

Thật tốt! Ngày đầu tiên ả nông dân tỉnh lẻ được đưa về nhà đã dám khiến Ôn Vân khó xử, thật là to gan!

Càng nghĩ càng tức, tức đến mức cả người run rẩy, đang run rẩy tay muốn gõ phím, thì thấy Ôn Vân lại gửi thêm một tin nhắn nữa:

[Nguyễn Ngữ thực sự rất ngoan và hiểu chuyện, là một tiên nữ tốt bụng! Tớ muốn yêu thương cô ấy như cha mẹ yêu thương tớ vậy, sau này cậu đừng vì những lời tớ nói trước đây mà nặng lời với cô ấy nhé QwQ]

Lâm Kỳ Kỳ: ???

Cô im lặng, suy nghĩ mãi nhưng không thể nào kết nối được "ả nông dân tỉnh lẻ" với "tiên nữ tốt bụng".

Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn thử thăm dò trả lời:

[[Ôm] Vân Vân, cậu thật là quá tốt bụng, nhìn xem, cậu bị người ta bắt nạt thành ra thế này, làm sao cậu còn có thể nói tốt cho ả nông dân tỉnh lẻ kia chứ?]

[Cậu cứ nói thật với tớ! Tớ sẽ luôn coi cậu là thiên kim chân chính của nhà họ Ôn, dù cậu nói gì tớ cũng sẽ ủng hộ cậu!]

-

Nhận được phản hồi, Ôn Vân trở nên bối rối.

Chuyện gì xảy ra vậy?!

Chẳng lẽ cách diễn đạt của cô có vấn đề sao? Nhưng cô đã nói rõ ràng như thế kia cơ mà!

"Lời nói của trà xanh sẽ luôn có khả năng bị hiểu ngược lại." Hệ thống giải thích kịp thời, "Huống hồ, Lâm Kỳ Kỳ vốn đã có ác cảm với nhân vật chính."

"…Có nghĩa là, càng khen ngợi nhân vật chính với Lâm Kỳ Kỳ, cô ta càng tin chắc nhân vật chính đã hãm hại tôi?" Ôn Vân không hiểu, "Tiểu ác nhân này sao không suy nghĩ, một học sinh quê mùa, mới đến nơi lạ hoắc, không biết gì về nhà giàu, cha mẹ đẻ cũng không yêu thương, làm sao dám bắt nạt một tiểu thư được nuông chiều từ bé cơ chứ? Ai cho cô gái dũng khí và sự tự tin đó??"

"Hệ thống cũng không biết nữa, chủ nhân." Hệ thống cũng cảm thấy bất lực.