Chương 37: Tiểu Giang bị dạy làm người

Trầm Thư cố nén không để mình khóc ra, sau đó bước nhanh vào trong góc nhà vệ sinh. Không biết tại sao, bây giờ rất muốn gọi điện thoại cho Lâm Việt. Nhưng cô biết Lâm Việt thực sự rất bận, nếu bây giờ gọi điện thoại sẽ làm phiền anh.

Nhưng vẫn không thể kìm lại, đã gửi một wx cho Lâm Việt "Lâm heo heo em rất nhớ anh".

Năm phút trôi qua, quả nhiên, Lâm Việt cũng không có trả lời lại.

Trong năm phút này, Trâm Thư bình tĩnh suy nghĩ về cuộc đời của mình, cô cảm thấy trạng thái hiện tại của mình rất không ổn. Cô lại không phải người đến từ thế giới này, chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi, cô cứ đa sầu đa cảm nhiều như vậy để làm gì.

Quả nhiên là ở thế giới này lâu rồi, người cũng trở nên nhõng nhẽo.

Bây giờ nhiệm vụ của cô chính là thoát khỏi tên ngốc cao tường kia, sau đó sẽ nhập chức thành công. Bây giờ cô không thể tự mình giải quyết được, cần phải tìm người đến giúp đỡ.

Cô sửa soạn lại một lần nữa, khôi phục như lúc ban đầu, nhanh chóng bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ.

Cô định đi thang máy đi xuống hỏi quầy lễ tân một chút, nhưng trong lúc chờ thang máy lại gặp Giang Từ Ngô.

Giang Từ Ngô từ đầu còn đang suy nghĩ có phải vừa rồi mình thật quá đáng hay không, liệu cô bí thư nhỏ còn chưa kịp nhập chức đã bị anh nói đến rời đi rồi hay không, rốt cuộc cũng là cướp người từ chỗ Hoắc Đình Sâm, không thể một chút mặt mũi cũng không cho được... Cho nên anh chuẩn bị đi tìm cô.

Điều này dẫn tới khi anh đυ.ng phải Trầm Thư ở trước tháng máy, lập tức kích động muốn đi đến nắm chặt lấy tay cô.

Trầm Thư đã sớm nhìn thấy anh, vừa thấy anh có vẻ như muốn nắm tay cô lần nữa, lập tức giơ tay nghiêng người né tránh.

Giang Từ Ngô thấy cô né tránh, cảm giác áy náy trong lòng lập tức tan thành mây khói, nghĩ thầm người phụ nữ này thật đúng là rất mang thù, anh nhướng nhướng lông mày bên trái có đinh tán, không hề để ý nói: "Trầm tiểu thư thực ra làm tôi tìm rất tốt, như thế nào, bị ông chủ nói vài câu đã muốn tỏ thái độ bỏ đi? Công ty nhà cô mở?"

Cũng may bây giờ Trầm Thư đã hoàn toàn chấn chỉnh lại được tâm lý của mình, nghe được những lời nói gai góc này của anh coi như là không khí.

Cô nhếch mép nở một nụ cười giả, lễ phép trả lời: "Làm phó chủ tịch Giang chê cười, tôi đi nhà vệ sinh, cho nên phó chủ tịch Giang mới không tìm được tôi. Hơn nữa, phó chủ tịch Giang không nhất định là sếp của tôi, rốt cuộc tài liệu nhân viên của tôi vẫn còn có chút khuyết điểm, cũng khó mà nói có thể nhập chức được hay không..."

Giang Từ Ngô thấy cô nói chuyện như vậy, có chút phiền chán, nhíu nhíu mày, không kiên nhẫn nói: “Đến tột cùng là tài liệu gì khó xử lý như vậy?"

Trầm Thư thấy anh bị mắc câu, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, kể lại chuyện ngày hôm qua sinh động như thật, còn thêm mắm thêm muối nói một lượt.

Giang Từ Ngô càng nghe mày nhíu lại càng chặt, anh... Thật sự không ngờ tới lại có chuyện như vậy... Nếu biết sớm hơn một chút, anh đã không nói như vậy với cô.

“Tôi giúp cô giải quyết.” Giang Từ Ngô nhìn chằm chằm vào má lúm đồng tiền của Trầm Thư, kiên định nói.

"Làm phiền ngài, nhưng người giám sát kia của tôi là người cao tường, ông ta hình như có chút vòng quan hệ, cho nên gọi cảnh sát, kháng cáo cũng vô ích... Nếu phó chủ tịch Giang cảm thấy việc này thực sự khó khăn, tôi vẫn không nên đi tham gia nhập chức, để tránh cho quý công ty xảy ra tranh chấp..." Trầm Thư giả bộ tốt bụng nói.

Ngụ ý của cô chính là nếu anh không giúp cô giải quyết, thì cô sẽ không làm!

Giang Từ Ngô mang theo cô đi vào văn phòng của mình, bảo cô nói tên công ty cho anh, sau đó không biết gọi điện thoại cho ai, giải thích một chút chuyện của Trầm Thư.

Không bao lâu, đối phương đã gửi tin nhắn WeChat cho anh nói là đã xử lý xong.

Giang Từ Ngô ngẩng đầu lên nhìn Trầm Thư đang ngồi trên ghế sofa trong phòng làm việc của anh chơi điện thoại di động, ừm, khi không nói chuyện đúng là rất ngoan, nhưng khi vừa nói chuyện quả thực là quá không nói đạo lý.

"Bí thư nhỏ của tôi, chuyện đã giải quyết xong, bây giờ tôi vẫn luôn là sếp của cô đúng không?” Giang Từ Ngô không tự giác mang theo vài phần vui sướиɠ khi nói ra những lời này.

——————————

Lâm heo heo tức giận ngay tại chỗ đem điện thoại ném đi: Tôi muốn chiếc điện thoại rác rưởi này để làm gì!! Ngay cả tin nhắn của vợ cũng không nhận được!

Tiểu Giang sau này: Thư Thư anh có thể chạm vào tay em không chính là loại mười ngón tay đan vào nhau...

Thư Tử: Anh hãy làm một giấc mơ xuân thu lớn đi!!

Chó Hoắc: A Giang Từ Ngô chỉ là việc này cũng phải dong dong dài dài, còn không biết xấu hổ dám cạnh tranh? Một ánh mắt của tôi Hà Nhất đã giúp tôi làm tốt