Chương 36: Uất ức ing

Giang Từ Ngô đi hơi vội vàng, mỗi bước chân cũng rất lớn, Trầm Thư bị anh nắm cánh tay kéo đi, lại mang giày cao gót, thật sự là có chút theo không kịp.

Giang Từ Ngô đi được một đoạn, mới phát hiện Trầm Thư ở phía sau phía sau có chút theo không kịp, vừa định đi chậm một chút đợi cô nhưng mới vừa giảm tốc độ, đã nhìn thấy Trầm Thư ở phía sau đâm về phía mình.

Cánh tay Trầm Thư bị anh kéo, lại gặp phải anh đột nhiên giảm tốc độ, dưới chân không đứng vững, cho nên ngã thẳng xuống về phía trước.

Cánh tay đang kéo cô của Giang Từ Ngô vừa dùng sức thu lại, cả người Trầm Thư lập tức hoàn hảo ngã vào trong lòng ngực anh, anh theo bản năng dùng một cái tay khác vòng lấy eo Trầm Thư, gắt gao ôm, bởi vì lực va chạm quá mạnh, anh ôm Trầm Thư lùi về phía sau nửa bước mới đứng vững.

Giang Từ Ngô ban đầu vốn đang không có ấn tượng gì với Trầm Thư, sau khi triệt để ôm người vào trong ngực, mới phát hiện người phụ nữ này vừa thơm vừa mềm, vòng eo thon nhỏ có thể dùng một tay ôm lấy, trước ngực mềm mại ép đến anh hơi không nghĩ buông tay.

Trách không được Hoắc Đình Sâm muốn cướp người từ chỗ anh...

Sau khi Trầm Thư đứng vững, phát hiện mình bị Giang Từ Ngô ôm vào trong ngực, có chút xấu hổ, lập tức lui ra ngoài, xin lỗi nói: “Phó chủ tịch Giang, thực xin lỗi, tôi vừa mới không đứng vững.”

Giang Từ Ngô thấy cô hoang mang rối loạn rời khỏi vòng tay anh, còn trịnh trọng xin lỗi anh, đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này có chút thú vị, anh yên lặng nhìn Trầm Thư khoảng 30 giây, sau đó phun ra hai chữ: "Thật, nặng."

???Trầm Thư sắc mặt đột nhiên thay đổi, đầy đầu óc đều là dấu chấm hỏi, hận không thể lập tức ngay tại chỗ biểu diễn người đàn bà đanh đá chửi đổng, làm sao lại có người sẽ ngay trước mặt nói con gái thật nặng như vậy? Hơn nữa, cô nặng nơi nào ô ô ô.

Giang Từ Ngô thấy sắc mặt cô chuyển từ kinh ngạc biến thành tức giận lại đến uất ức, nghĩ làm sao lại có người có thể có biểu cảm phong phú như vậy, có chút thú vị.

Trầm Thư hít sâu một hơi, khôi phục nụ cười thiếu nữ giả dối ban đầu, sau đó có lễ phép nói: “Thật sao? Cũng may bạn trai của tôi khá thích những người mập mạp. Đúng rồi, phó chủ tịch Giang, tôi phải nhanh đi xử lý nhập chức, bởi vì tài liệu của tôi xuất hiện vấn đề, có thể khi nhập chức sẽ khá rắc rối."

Giang Từ Ngô vừa nghe được cô có bạn trai, mày nhăn lại, không biết chuyện gì xảy ra, có một loại cảm giác gà con trong nhà bị sói ngậm chạy đi... Còn có Hoắc Đình Sâm bởi vì một Bạch Giản, bây giờ vậy mà ngay cả phụ nữ có chồng đều không buông tha?

"Tài liệu sao vậy? Cô là người tới nộp hồ sơ cho công việc bí thư mà tài liệu cũng không chuẩn bị được?" Giang Từ Ngô lại lần nữa khôi phục trở lại trạng thái kén chọn.

Không biết vì lí do gì, Trầm Thư nghe được câu này, đột nhiên cảm thấy đau lòng muốn khóc. Từ hôm qua đến bây giờ, cô vẫn luôn nỗ lực giải quyết hết mọi chuyện không tốt, cho tới bây giờ, mới hoàn toàn cảm thấy mình hiện tại yếu đuối như thế nào.

Thực ra cô biết Giang Từ Ngô nói rất đúng, là một bí thư mà ngay cả tài liệu còn không giải quyết được, vậy cô có tư cách gì để chứng minh mình có năng lực đối với công việc này đâu.

Cô cúi đầu, không nghe rõ giọng điệu như thế nào: "Phó chủ tịch Giang, tôi xin lỗi vì đã làm phiền công ty của anh, cho tôi 3 ngày, tôi có thể tự giải quyết. Tôi đi xử lý nhập chức trước."

Giang Từ Ngô vừa rồi rõ ràng cảm thấy người phụ nữ trước mặt anh đã uất ức đến muốn khóc, nhưng cô vẫn đang giả vờ mạnh mẽ ở đây, anh đột nhiên cảm thấy những gì mình vừa nói có chút nhàm chán, vừa định giải thích cái gì đó để không khí bớt căng thẳng, nhưng cô thực sự cúi đầu trước anh một cái, sau đó kiên cường quay đầu bỏ đi.

Chỉ để lại anh một mình, có chút áy náy lại có chút không biết làm sao.

—————————

Tiểu Giang: Vợ ơi không phải như vậy em nghe anh giải thích!!

Chó Hoắc: A cũng không thấy cậu có thể nói chuyện

Lâm heo heo: Thả tôi ra ngoài thả tôi đi an ủi vợ tôi!!!