Chương 34: Gã mụn ghê tởm

Trầm Thư nghĩ ngày mai đến nhập chức ở công ty Hoắc Đình Sâm, cô cần phải mua thêm vài bộ quần áo bí thư nhỏ, tuy rằng Lâm Việt vừa mới chuyển cho cô 50.000 tệ, nhưng cô cũng không muốn dùng.

Cho nên cô chỉ có thể dùng tiền của chính mình, nhưng hiện tại cô còn chưa nhận được tiền lương, cho nên không mua nổi bộ quần áo đẹp nào. Mẹ của nguyên thân đã qua đời, cha lại là một tay cờ bạc, cho nên về cơ bản cô không khác gì một đứa trẻ mồ côi, trước kia khi còn đi học cô hoàn toàn dựa vào học bổng, trợ cấp nghèo khó và tiền làm thêm bán thời gian để tồn tại.

Sau khi sắp xếp lại quần áo vào trong tủ một hồi lâu, cô đột nhiên tìm thấy chiếc váy nhỏ màu đen mà lần trước Hoắc Đình Sâm đã tặng cho cô, tuy rằng vung tay là mua, nhưng chắc chắn không phải hàng rẻ tiền.

Cô quan sát nhãn hiệu một chút, phát hiện ra rằng đó là thương hiệu tự sở hữu của một nhà thiết kế mới, về cơ bản nó có thể bán được hơn 3 nghìn trên nền tảng đồ cũ (second-hand), chưa kể tới cô mới chỉ mặc chiếc này một lần, gần như hoàn toàn mới, cho nên cô không hề do dự gì lựa chọn gửi bán trên thị trường mạng.

Mặc dù chưa nhận được tiền, nhưng cô đã bắt đầu một cuộc mua sắm thỏa thích trên trang mạng.

Trầm Thư mua thêm thật nhiều quần áo mới, ngay khi cô vừa định chuyển về ứng dụng video từ tb, liền nhìn thấy lò nướng trong "Bảo bối bạn có thể sẽ thích", bản thân cô thực sự rất thích bánh nướng, cho nên vừa thấy được là không dịch chuyển được tầm mắt, sau đó bắt đầu chi tiêu một cách xúc động —— không chỉ mua lò nướng, mà còn mua máy đánh trứng, kem đánh bông, bột mì, đường bột, men và những thứ khác để làm bánh.

Quả nhiên, bảo bối hại người ô ô ô ô, lần sau nên thay đổi từ “Bảo bối bạn có thể sẽ thích" thành “Bảo bối bạn nhất định sẽ thích" hoặc là "Giám sát được cài đặt trong trái tim bạn"!!! Trầm Thư bề ngoài nhìn qua bình tĩnh, nhưng thật ra bên trong đã sớm mưa rền gió dữ.

“Xin chào ký chủ số 0628! Xin chào ký chủ số 0628! Hệ thống đã phát hiện ngài sắp hoàn thành nhiệm vụ 1—— tiến vào công ty Hoắc Đình Sâm, để duy trì việc hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, thân thiện nhắc nhở ngài nhanh chóng kết thúc một phần công việc trước đó càng sớm càng tốt! Hệ thống đã đăng địa chỉ công tác trước đó lên bảng nhiệm vụ, mong ký chủ mau chóng hoàn thành.” Trong đầu đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống.

Cam!! Trầm Thư đột nhiên nhớ tới hình như cô vẫn còn chưa làm thủ tục từ chức, vì vậy lập tức qua loa mặc vào một cái áo khoác ngắn tay cùng quần jean, mang theo tài liệu tương ứng, nhập địa chỉ công ty vào liền rời đi. Đi đến lầu dưới của công ty, phát hiện đó là một cái công ty nhỏ không thể nhỏ hơn, đặc biệt là so sánh với công ty của Hoắc Đình Sâm, công ty này cùng lắm chỉ có thể gọi là cao ốc văn phòng... Người ưu tú như nguyên thân, sao có thể sau khi tốt nghiệp lại đi đến loại công ty này?

Quầy lễ tân thấy là cô tới, lập tức lén lút gửi tin nhắn WeChat, một lát sau, một người đàn ông mặc vest mặt đầy mụn chỉ cao hơn cô một chút xuất hiện, hắn ta vươn tay ra muốn ôm lấy bả vai Trầm Thư, lại bị Trầm Thư xoay người né tránh.

Sắc mặt gã lập tức thay đổi, hung ác nói với Trầm Thư: "Yo, tôi còn cứ tưởng là ai tới, hoá ra là tiểu tam chen chân người khác! Trầm Thư a Trầm Thư, mặt mũi đã không có, còn dám đến công ty sao?"

Trầm Thư nghe gã nói câu này, sắc mặt lập tức tái nhợt, mặc dù không biết Trầm Thư ban đầu có phải là tình nhân của người khác hay không, nhưng cô tin tưởng một cô gái có học lực xuất sắc, yêu thích cuộc sống chắc chắn sẽ không làm như vậy, chưa kể cô đã có bạn trai, bạn trai vừa cao lại vừa đẹp trai, sao có thể đi làm tiểu tam...

Nghĩ đến Lâm Việt, cô càng thêm tin tưởng, cô cười lạnh chế nhạo: "Tiểu tam? Tôi vì sao phải làm tiểu tam? Bạn trai của tôi vừa cao vừa đẹp trai vừa có tiền, tôi còn cần phải làm tiểu tam? Hơn nữa, trong công ty tồi tàn này còn có người có thể làm tôi làm tiểu tam sao? Thật là cười chết người.”

Tên mặt mụn không ngờ tới Trầm Thư giống như là thay đổi thành một con người khác, lập tức bị hù doạ, sững sờ đứng tại chỗ.

“Giám đốc đâu? Tôi muốn gặp giám đốc! Tôi muốn đi hỏi một chút tại sao thủ tục từ chức của tôi lại khó khăn như vậy?” Lúc trước cô đã từng nghi ngờ, tại sao khi từ chức thủ tục lại không được thông qua, nhưng bây giờ rốt cuộc cô cũng biết nguyên nhân.

Khi người đàn ông đầy mặt mụn trước mặt nghe nói cô muốn tìm giám đốc, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng gã ta không muốn buông tha để Trầm Thư đi, đột nhiên dầu mỡ cười nói: “Này, tiểu Thư, cô đang nói cái gì vậy, tới, tới, chúng ta đi phòng họp nói chuyện. "

Trầm Thư mới vừa đi theo gã đi vào phòng họp, gã mặt mụn lập tức tiến lại gần, giả bộ thân thiện muốn vuốt ve phía sau lưng Trầm Thư, Trầm Thư lập tức đánh bay tay của gã, lạnh lùng nói: “Nếu ông lại động tay động chân, tôi sẽ báo cảnh sát."

Nghe thấy cô định gọi cảnh sát, người đàn ông kia lập tức nổi giận, chỉ vào Trâm Thư mắng: "Đồ kỹ nữ thối giả bộ trong sạch cái gì, sau lưng câu tam đáp bốn lừa dối sau lưng, ngày nào cũng trang điểm ăn mặc đẹp như vậy, cố tình lủng lẳng ở trong trước mặt tôi, còn không phải là muốn dụ dỗ tôi sao? ”

Trầm Thư nghe được lời này, liền hiểu ra mọi chuyện, người đàn ông ghê tởm này có lẽ là giám thị, thấy nguyên thân xinh đẹp nên muốn chiếm chút tiện nghi.

Thấy Trâm Thư không nói nữa, tên mặt mụn cho rằng vừa rồi dáng vẻ không khoan nhượng của cô là giả bộ, cô vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ như cũ, lập tức thay đổi bộ mặt, giọng ôn hoà nói: " Trầm Thư a Trầm Thư, chúng ta dù sao cũng là đồng nghiệp một thời, cô cũng có thể từ chức nếu muốn, chỉ cần là, hắc hắc, ở cùng tôi một đêm... "

Thật ra vừa rồi Trầm Thư không nói lời nào chính là vì chờ những lời này của gã, cô thật ra ra đã mở điện thoại ghi âm từ lâu.

"Nếu ông không thể kiểm soát bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của mình được như vậy, tôi khuyên ông nên chặt nó đi cho tốt hơn. Còn nữa, tôi đã lưu và sao lưu đoạn ghi âm và gửi nó cho bạn bè của tôi, ông muốn làm gì thì đợi đến lúc gặp lại ở tòa án." Trầm Thư đứng dậy định bỏ đi, tên mặt mụn đó nghe được cô đã ghi âm lại, gã đưa tay muốn giật lấy điện thoại di động của cô, cô lập tức cầm lấy túi xách đập vào mặt tên mặt mụn, sau đó đá vào hạ bộ của gã rồi tiêu sái bước đi.

Vừa đi liền nghe thấy tên mặt mụn phía sau vô nghĩa hét lớn: "Trầm Thư đồ thối kỹ nữ hãy đợi đấy, cô xong rồi! Có năng lực cô đi kiện! Tường tôi cao chưa từng sợ qua ai!"

Sau khi trở về nhà, cô bắt đầu vội vàng báo cảnh sát cùng kiện tụng, không nghĩ tới tên này quả nhiên có chút quan hệ, có lẽ bởi vì đây là thế giới trong sách, pháp luật cũng không phải rất hiệu quả, cho nên nhận được trả lời về cơ bản đều là đề nghị hai bên hòa giải.

Làm sao bây giờ, cô không muốn làm phiền Lâm Việt, cho nên ngày mai cô chỉ có thể giải thích một chút tình huống khi đến công ty của Hoắc Đình Sâm, dựa vào danh tiếng của công ty Hoắc Đình Sâm, để công ty rác dưới ban đầu kia thả người.

———————————

Tên mặt mụn: Bên trên ông đây có người!

Thư Tử: Ông cho rằng chỉ sau lưng ông có người sao! Bà đây mặt trên cũng có người!! Còn không phải chỉ có một!!

Chó Hoắc, Lâm heo heo, tiểu Giang, tiểu Tần cùng một vị nam khách mời nào đó chưa lên sân khấu cùng đưa tới ánh mắt tôi có thể.